Chương 14: (Vô Đề)

Hai con thỏ và một con chim cuốc vẫn còn sống, Trương Tĩnh Hàm rửa tay xong thì cho chúng uống ít nước.

Sau đó, nàng trầm ngâm một lúc, rồi bẻ một cây Vương Bất Lưu Hành làm đôi, lần lượt cho một con thỏ và con chim ăn.

Vừa hay cánh chim cuốc đang bị thương, còn rỉ máu.

Thấy thỏ và chim cuốc ăn thảo dược xong tinh thần vẫn ổn, nàng bèn cầm cái rổ tre trong bếp, rời khỏi sân, đi lên phía sườn núi phía sau.

Phần đất chỗ đó hơi thấp hơn, phía sát sườn núi là nhà của Lưu nhị bá và thím Tần, họ là hàng xóm duy nhất của Trương Tĩnh Hàm.

Nhưng vì giữa hai nhà có cây cối chắn lối, ngoài tiếng gà trống gáy ra, bình thường họ không nghe thấy động tĩnh nhà nhau.

Trương Tĩnh Hàm gõ nhẹ cánh cửa gỗ giống hệt nhà mình, gọi một tiếng: "Thím Tần?"

Nghe ra giọng nàng, thím Tần vội mở cửa, kéo nàng vào: "A Hàm, có chuyện gì thế?"

Vì Trương Tĩnh Hàm được cậu dạy cho bản lĩnh săn bắn, thường kiếm được nhiều thứ hay ho từ trong núi, nên thím Tần rất quý trọng nàng.

"Không có gì, là con muốn đổi lấy mười mấy quả trứng gà." Trương Tĩnh Hàm giơ cái rổ lên, cười bảo trong nhà có thịt khô, kê mạch, mận, đào và cả thỏ với chim nàng săn được hôm nay, nàng hỏi thím muốn đổi gì.

"Thịt! Thịt!" Chưa kịp chờ mẹ lên tiếng, Đại Ngưu trạc tuổi với Hạ Nhi đã sốt ruột hô ngay.

"Vậy thì lấy thịt khô đi, thịt khô của A Hàm dai ngon lắm, không chỉ mình Đại Ngưu đâu, ta cũng rất thích ăn." Thím Tần rất yêu thương đứa con một của mình, lập tức khuân chỗ trứng gà đã tích cóp, gần hai chục quả bỏ vào rổ cho nàng.

Lúc ấy, Lưu nhị bá nghe thấy tiếng, cũng từ sân sau đi ra, tò mò hỏi: "A Hàm, hôm nay con vào núi đó à?"

"Vâng, con đi cả một ngày, để quý nhân ở nhà một mình. Về nghe ngài ấy nói bữa tối muốn ăn trứng hấp, mà nhà lại hết trứng nên con sang xin đổi."

Trương Tĩnh Hàm cười nheo mắt đáp lời, rồi nhân tiện hỏi xem Lưu nhị bá có nghe tiếng gì lạ không.

"Làm gì có tiếng gì. Nhà con không nuôi gà, quý nhân thì chân đau chẳng làm được gì." Hai vợ chồng Lưu nhị bá đều lắc đầu, thím Tần nghĩ ngợi một chút rồi nhét thêm mấy quả trứng nữa vào rổ nàng.

Quý nhân đã muốn ăn, vài quả trứng có đáng gì. Họ từng giúp quý nhân mời Hương lão và đại phu đến. Sau đó, từ miếng ngọc đổi được một khoản tiền lương thực, họ chỉ được chia phần nhỏ mà vẫn vui mừng khôn tả rồi.

Trương Tĩnh Hàm mang rổ trứng đầy ụ trở về, lại chọn thêm một nắm thịt khô, thêm quả rừng hái được trong ngày, rồi quay sang nhà thím Tần lần nữa.

Lúc này nàng an tâm rồi, chỉ cần Dương Cẩu Nhi không hé răng, sẽ không ai biết được chuyện đã xảy ra.

Trời sập tối, con hoàng oanh đập cánh phành phạch bay về tổ, hót líu lo, tâm trạng nàng dần vui hơn, khóe mắt đuôi mày cũng mang theo ý cười nhợt nhạt.

"Lừa người nói ta muốn ăn trứng hấp mà A Hàm đã vui thế này rồi sao?"

Bất chợt, Tạ Uẩn xuất hiện từ trong phòng, trên người đã thay sang một chiếc trường bào vải thô màu xanh xám.

Hắn nhìn nàng, thong thả mở miệng.

Nghe vậy, Trương Tĩnh Hàm giật mình kinh hãi, lời nàng nói trong nhà thím Tần, sao hắn lại biết được? Lẽ nào hắn đã bám theo nàng?

Nàng siết ngón tay lại, cảnh giác nhìn chằm chằm vào hắn.

Tạ Uẩn không trả lời thắc mắc của nàng, ánh mắt sâu không lường được, đẩy chiếc xe lăn tiến lại gần.

Trương Tĩnh Hàm theo phản xạ lùi về phía sau, lại bất ngờ bị hắn nắm chặt lấy cổ tay, cả người chúi về phía trước, suýt chút nữa đã ngã vào lòng hắn.

"Lang quân định làm gì?"

Nàng trừng mắt nhìn hắn, trong ánh mắt vừa có bối rối, vừa có phòng bị.

"A Hàm, đừng vội. Ta chỉ muốn nói trước với nàng rằng, tường gỗ không cách âm, những gì nàng nói khi nãy, kể cả từng hơi thở cử động vào ban đêm… ta đều nghe thấy."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!