Đây là lần đầu tiên Trương Tĩnh Hàm tranh cãi với Tạ Uẩn, nguyên do bắt nguồn từ việc Công Thừa tiên sinh vốn rất thân thiện với mọi người đột nhiên mang vẻ mặt bất an tìm hắn nói chuyện một lúc.
Lúc này, bọn họ đang trên đường trở về Trường Lăng.
Rời khỏi thôn Tây Sơn đã được vài ngày, dãy núi Dương thâm nghiêm bí ẩn cũng ngày một xa dần trong mắt Trương Tĩnh Hàm, nhân lúc Tạ Uẩn đang trò chuyện cùng Công Thừa tiên sinh, nàng leo lên tảng đá lớn bên vệ đường, đứng trên đó phóng tầm mắt nhìn về phương xa.
Nàng có chút mờ mịt, không biết phải làm sao.
Rời xa cậu mợ và thôn Tây Sơn nơi mình lớn lên từ bé, Trương Tĩnh Hàm đã phải dùng đến rất nhiều dũng khí. Nàng không biết quyết định của mình có đúng hay không, nhưng có một điều không thể nghi ngờ đó là nàng yêu Tạ Uẩn, người đã bầu bạn cùng nàng trong núi suốt mấy tháng qua.
Bọn họ đã xác định tâm ý của nhau, đã định ra hôn ước, những ngày tháng ở bên hắn là quãng thời gian vui vẻ nhất của Trương Tĩnh Hàm kể từ sau khi bị đuổi khỏi nhà.
Nàng đã cô độc một mình quá lâu rồi, cuộc sống bốn năm ròng rã sống tách biệt với mọi người đôi khi khiến Trương Tĩnh Hàm nghi ngờ liệu mình có còn là một con người nữa hay không?
Chú mèo rừng lanh lợi, hồ ly đỏ khôn ngoan, hoàng oanh hót líu lo vô lo vô nghĩ, hay bầy khỉ ồn ào trong núi… thế giới của chúng ngày càng gần gũi với thế giới của Trương Tĩnh Hàm hơn. Nếu không phải trong lòng vẫn còn nỗi hổ thẹn với cậu mợ, nàng nghĩ có lẽ mình thà ẩn thân vào chốn rừng sâu núi thẳm không bóng người, vĩnh viễn vạch rõ giới hạn với thế giới loài người còn hơn.
Ít nhất, nàng sẽ không cần phải phiền não vì thuế má ngày càng nặng nề, cũng không cần lo lắng tuổi tác ngày một lớn mà vẫn chưa thành thân, chẳng biết các Hương lão trong thôn còn có thể dung thứ cho nàng bao lâu nữa.
Thế nhưng, nàng lại nhặt được một người trong rừng vân sam.
Trương Tĩnh Hàm lén lút dùng từ "nhặt" này thay vì từ "cứu", bởi vì đạo lý mộc mạc của thế gian dạy nàng rằng: đồ nhặt được nếu không tìm thấy chủ nhân, thì có khả năng sẽ trở thành của nàng.
Người được nàng nhặt về bị thương rất nặng, đôi chân không thể cử động, sau gáy cũng bị đá núi va đập, chẳng nhớ quê quán cũng chẳng nhớ người thân. Nếu Trương Tĩnh Hàm bỏ mặc không lo, hắn chắc chắn phải chết.
Nàng có thiện lương không? Trương Tĩnh Hàm không cho là vậy.
Nàng chỉ tuân theo đạo tự nhiên của núi rừng để làm một con người bình thường, không thể nào không có tư tâm. Nàng cõng hắn từ trên núi xuống là vì muốn có hai hộc kê mạch làm thù lao, nàng giữ hắn lại chăm sóc là vì nàng muốn có một người bầu bạn, và hơn nữa hắn thực sự rất đẹp mắt.
Không chỉ dung mạo tuấn mỹ, tính tình hắn cũng ôn hòa, luôn khiến nàng nhớ tới ngọn gió mát khẽ khàng thổi qua.
Trương Tĩnh Hàm cũng không biết mình nảy sinh tình cảm khác lạ với hắn từ bao giờ. Có lẽ là khi hắn khen ngợi nàng cần cù thông tuệ, có lẽ là khi hắn dạy nàng đọc sách biết chữ, có lẽ là khi hắn chăm chú lắng nghe từng câu nàng nói, hay có lẽ là khi nàng về nhà muộn, hắn đã khó nhọc di chuyển chiếc xe gỗ đi khắp nơi tìm nàng…
Một người đang ngày càng rời xa thế giới loài người như nàng, thông qua hắn mà phục hồi lại những cảm xúc dần chai sạn. Nàng chợt bừng tỉnh, rừng sâu tuy thanh tịnh không có phân tranh nhưng nàng vẫn là một con người bằng xương bằng thịt.
Nàng cần có người cùng cười, cùng khóc, an ủi nàng, nghe nàng nói chuyện, mỉm cười gọi tên nàng. Những việc này mèo rừng không làm được, hoàng oanh không làm được, bầy khỉ không làm được, ngay cả con hồ ly đỏ thông minh hiểu tính người nhất cũng không làm được.
Trương Tĩnh Hàm nảy sinh ý niệm muốn cùng hắn bầu bạn suốt quãng đời còn lại là chuyện đương nhiên. Nàng có một mình, hắn cũng đơn độc chưa thành thân, cớ sao không chủ động bày tỏ tâm ý với hắn chứ?
Ban đầu, Trương Tĩnh Hàm ủ rũ mặt mày kiểm kê lại số lúa mạch trong nhà, lo lắng không nộp đủ lương thực bị phạt.
Có lẽ đã nhìn ra một tầng ý nghĩa khác, nên điềm nhiên như không nhắc tới nghi thức hôn lễ nam nữ trong sách cổ trước mặt nàng, nói với nàng rằng chim nhạn tượng trưng cho lòng chung thủy không đổi thay là tín vật quý giá nhất.
Trương Tĩnh Hàm cẩn thận ghi nhớ, tốn mất mấy ngày trời mới bắt được một con chim nhạn đang bay từ Bắc về Nam.
Chim nhạn thực ra không phải loài chim đẹp mã, lông vũ màu xám đen, tiếng kêu thì như vịt, càng không sánh được với hoàng oanh, nhưng vì nó mang ý nghĩa đặc biệt, nên nàng vẫn trịnh trọng bắt về tặng cho hắn.
Mọi chuyện không cần nói cũng hiểu. Một người cơ trí như thần giống hắn đương nhiên hiểu ý của nàng, ngay hôm đó đem hết tài vật tích cóp mấy tháng nay dâng đến trước cửa nhà cậu nàng.
Hôn ước của họ được định ra một cách vô cùng bình dị, mợ vẫn chưa tha thứ cho nàng, nhưng Trương Tĩnh Hàm rất vui, cuối cùng nàng cũng không còn cô đơn lẻ bóng nữa.
Thế nhưng, biến cố ập đến không kịp trở tay, hắn dưỡng lành vết thương, những người kia cũng tìm được đến nơi này.
Hóa ra hắn thực sự là một quý nhân có gia thế bất phàm, xuất thân thế tộc Tạ thị, lại là Tạ sứ quân lừng danh khắp Trường Lăng, đâu chỉ là hai hộc kê mạch, một bộ khúc dưới trướng hắn tùy tiện cũng có thể lấy ra số vàng ròng mà nửa đời trước Trương Tĩnh Hàm chưa từng nhìn thấy.
Hôn ước của bọn họ có tính là thật không? Sau khi Tạ Uẩn nhớ lại toàn bộ quá khứ, nàng từng thấp thỏm bất an, cũng từng suy nghĩ hay là khoảng cách hai người quá lớn, chi bằng cứ thế chia tay trong êm đẹp, nàng có thể coi như cái hôn ước sơ sài kia chưa từng tồn tại.
Nhưng sau khi hắn thốt ra lời đề nghị nàng hãy theo hắn rời đi, đôi mắt đen láy cứ tĩnh lặng chăm chú nhìn nàng, như thể nhìn thấu cả trái tim nàng.
Chẳng lẽ nàng không yêu hắn sao? Tại sao phải lùi bước, nàng không thể vi phạm lời hứa của chính mình.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!