"Huynh đã suy nghĩ kỹ chưa?"
Một câu nói cực kỳ đơn giản, thế nhưng Công Thừa Việt lại ngửi thấy mùi máu tanh nồng nặc từ trong đó.
Trong tay hắn chẳng cầm vật gì, nhưng vẫn không kìm được mà làm động tác lắc lắc như đang xem quẻ, hắn hít sâu một hơi rồi nói: "Thất lang, huynh đã nghĩ kỹ chưa?"
Bước ra bước này, thiên hạ vốn dĩ khó khăn lắm mới yên ổn sẽ hoàn toàn sụp đổ, rơi vào cảnh hỗn loạn vô tận, mà một bậc anh kiệt vốn lập nên công lao cái thế sẽ bị coi là nguồn gốc của tai họa, từ đây thanh danh hủy hoại hoàn toàn.
Thực sự đáng sao?
Đôi mắt đen láy của Tạ Uẩn không hề gợn lên chút sóng, vẫn tĩnh lặng như tờ. Hắn tựa như một cái xác không hồn, nói với Công Thừa Việt: "Năm ấy, Tạ Thất lang đã bị g**t ch*t rồi. Nay chỉ có vong hồn quay về báo thù, kẻ nào muốn sống, giờ khắc này có thể rời đi."
Mí mắt Công Thừa Việt giật mạnh, hắn nhìn thoáng qua nữ tử đang nằm tựa như đang ngủ say kia, không khỏi một lần nữa căm hận sự phán đoán sai lầm của chính mình.
Vốn dĩ hắn cho rằng Tạ Uẩn cưới nữ nhi nhà họ Triệu không những có thể hóa giải sự kiêng kị của Đại tư mã, mà còn nhân cơ hội nuốt trọn một thế lực khác. Vì vậy, hắn cũng giống như những người khác bên cạnh Tạ Uẩn, ngầm đồng ý để nữ tử này rời khỏi Trường Lăng.
Nàng chỉ là một thứ dân, thân phận rốt cuộc vẫn quá thấp kém, sự giúp đỡ của nàng đối với Tạ Uẩn có cũng được mà không có cũng chẳng sao… Tâm hồn nàng lại quá đỗi sạch sẽ thuần khiết!
Có đôi khi, Công Thừa Việt cố tình tránh né việc nhìn thấy hình bóng mình phản chiếu trong mắt nàng, bởi vì bên trong đó là một kẻ không từ thủ đoạn máu lạnh vô tình, một kẻ cũng cao ngạo đến mức coi trời bằng vung, khinh thường tất thảy đám dân đen.
Trái tim hắn lại càng lạnh lùng và độc ác, Tạ Phù Vân phong hoa vô song còn có thể vì liên kết với Vương thị mà gả cho một gã nam nhân tầm thường vô vị, vậy thì vì đại cục, Tạ Uẩn cưới nữ nhi Triệu có gì là lạ?
Tình cảm nam nữ chẳng qua chỉ là viên đá nhỏ nhoi giữa dòng sông cuồn cuộn, chỉ cần cố tình lờ đi, thì thực ra sẽ chẳng có cảm giác gì cả, đúng không? Cũng giống như hắn đối với Tạ Phù Vân, mỗi lần gặp nàng, dù tim có đập nhanh đến đâu, hắn vẫn có thể thản nhiên gọi một tiếng: "A tỷ."
Cùng lắm thì, khi uống rượu mạnh, trong lòng sẽ có chút khó chịu mà thôi.
Và sự trân trọng duy nhất mà Công Thừa Việt dành cho nông nữ kia chính là hy vọng nàng có thể trở về ngôi làng nhỏ hẻo lánh yên tĩnh nơi mình lớn lên, tiếp tục sống những ngày tháng bình đạm như nước.
Thế nhưng, nàng đã chết, chết trên đường về quê, rời đi chưa trọn một ngày, nàng cũng mang theo cả thần trí và hồn phách của Tạ Uẩn đi mất.
Công Thừa Việt hối hận không kịp, Tạ Uẩn không thể trở thành bậc hùng chủ như mọi người kỳ vọng được nữa, hắn thậm chí còn chẳng màng đến bất cứ thứ gì trên thế gian này.
Nếu sớm biết kết cục này… Không, trên đời này chưa bao giờ có chữ "nếu", sai là sai, không thể vãn hồi bù đắp.
Mà trái đắng do bọn họ cùng nhau ủ thành thì phải cùng nhau nuốt xuống, không một ai có thể trốn thoát.
Cuối cùng, Công Thừa Việt không nói thêm một lời nào.
Vào cái mùa lẽ ra cần được thu hoạch, hàng vạn Bắc Phủ quân từ Trường Lăng áp sát Kiến Khang, mở màn cho một trường hỗn loạn kéo dài suốt mấy chục năm.
Trải qua trăm năm tàn khốc của những cuộc tranh đấu, dòng thời gian ngàn năm làm lu mờ tất cả, chẳng còn ai đổ lỗi nguồn cơn lên đầu một nữ tử xuất thân thứ dân nữa, đa phần người đời chỉ cảm thấy đây là kết quả tất yếu.
Hoàng quyền đoạt được bất chính, thế gia chèn ép lẫn nhau, sau khi tạm thời đuổi được ngoại tộc hùng mạnh, mâu thuẫn nội bộ của vương triều sớm muộn gì cũng sẽ bùng nổ.
Thế nhưng, nam tử duy nhất có đủ năng lực để xoay chuyển tình thế ấy đã mất đi xương, đi máu, đi thịt của mình. Hắn bình tĩnh mà điên cuồng, rắp tâm muốn hủy diệt tất cả.
Vì thế, cuộc chém giết tàn nhẫn bắt đầu từ hắn.
Hàng vạn Bắc Phủ quân một đường thế như chẻ tre, đánh thẳng đến dưới chân thành Kiến Khang. Mấy vị sứ giả được phái tới, dù là phụng thánh chỉ của Thiên tử hay mang theo lời khuyên giải ôn tồn của thúc phụ Tạ Uẩn là Tạ thừa tướng, đều vô dụng.
Tất nhiên, Tạ Uẩn cũng không để bọn họ tay trắng trở về, tro cốt của Triệu Húc được chia làm mấy phần, để sứ giả mang về cho Đại tư mã Triệu Lương.
Mỗi một sứ giả đều nhận được câu trả lời y hệt nhau.
"Hắn giết thê tử của ta. Đại tư mã năm xưa thiết kế giết ta, Tiêu Sùng Đạo cấu kết với thân huynh của ta dồn ta vào tuyệt cảnh, chuyến này chỉ có giết sạch bọn họ mới giải được mối hận trong lòng ta."
Tạ Uẩn không những muốn đám người này chết không có chỗ chôn, mà còn trực tiếp đòi hỏi Thiên tử giao ra Trích Tinh Đài tượng trưng cho hoàng quyền và thần quyền.
Hiển nhiên, trong số các sứ giả, không một ai dám nhận lời.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!