Trong không gian tĩnh lặng của tiểu viện nhỏ giữa núi, người đó áo quần đẫm máu quay đầu lại nhìn nàng, ánh mắt sắc bén như đâm thấu người.
Nhưng dần dần, khóe môi hắn cong lên thành một nụ cười.
"A Hàm quả nhiên về muộn, nguy hiểm chẳng phải đã tìm tới tận cửa hay sao?"
Khi ấy, bàn tay đang bóp chặt cổ đối phương vẫn chưa buông, Trương Tĩnh Hàm trông rất rõ, từng đốt ngón tay hắn đang siết chặt hơn.
Hắn sẽ thản nhiên giết người ngay trước mặt nàng!
"…Lang quân, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?" Trái tim vốn đông cứng của Trương Tĩnh Hàm bắt đầu đập loạn. Ở kiếp trước, chưa từng có cảnh tượng này, nàng hoàn toàn không thể đoán được điều gì đã diễn ra.
Nhưng giết người là tội nặng, có thể liên lụy đến cả thôn Tây Sơn.
Nàng lo lắng bước đến gần Tạ Uẩn, lại sợ chọc giận hắn khiến mọi thứ thành công cốc, bước chân nhỏ bé chậm rãi, do dự không thôi.
Tạ Uẩn thong thả nhìn nàng với vẻ hoảng sợ đáng thương ấy, trong lòng dần dần dâng lên một cảm giác hưng phấn rồi từ từ lan rộng như dây leo sinh trưởng nơi tăm tối, chiếm cứ mọi ngóc ngách mà hắn không hay biết.
"Lang quân." Trương Tĩnh Hàm thật sự sợ hắn sẽ giết người, cố gắng giữ giọng nói dịu dàng để dỗ dành: "Ngài nới tay một chút, được không?"
Mồ hôi lạnh của sự căng thẳng thấm ướt sợi tóc bên má nàng, lại nhìn đôi giày cỏ xám xịt, chiếc váy thô sợi tung tóe lá cỏ cây rừng, lúc này nàng trông thật nhếch nhác và đáng thương.
Nàng không cố ý về muộn, chỉ vì mưu sinh, để gắng gượng nuôi sống bản thân, nàng không thể nhàn nhã qua ngày.
Tạ Uẩn bình thản thu tầm mắt lại, đồng thời cuối cùng nới lỏng các ngón tay đang siết cổ người kia.
Gã nam nhân kia thoát chết, cơ thể run như cầy sấy, mặt cắt không còn giọt máu, trắng bệch chẳng khác nào hồn ma.
Trương Tĩnh Hàm bước lên hai bước, nhìn rõ mặt hắn, tám phần xa lạ vì không phải người thôn Tây Sơn, hai phần quen thuộc… hẳn là đã gặp qua đôi ba lần…
"Ngươi là người thôn Đông Sơn? Ta không quen biết ngươi, sao lại vào nhà ta?"
Gã như đã bị dọa sợ đến choáng váng, bộ dạng cợt nhả hàng ngày nay hoàn toàn biến mất, chỉ còn trơ lại nỗi hoảng loạn. Nghe nàng hỏi, gã mới lấy lại được chút thần trí.
"Cháu gái! A Hàm, là ta đây, là lục thúc phụ trong tộc của cháu, Dương Cẩu Nhi!"
Giọng gã khản đặc, trong mắt đầy khát vọng sống, nhưng nước mắt nước mũi chảy đầm đìa thật khiến người ta ghê tởm.
Trong ký ức, Trương Tĩnh Hàm lục tìm ra được chút thông tin về gã. Dương Cẩu Nhi của thôn Đông Sơn, một kẻ ăn bám khắp vùng ai cũng biết, thường ngày lười biếng lại hay trộm vặt. Đã mấy lần người ta lên bẩm với Hương lão của thôn Đông Sơn, gã an phận được vài ngày rồi lại gây chuyện.
"Ngươi đến nhà ta ăn trộm." Nàng ghép nối sự việc, mím môi không nói thêm.
Đôi mắt Dương Cẩu Nhi đảo vèo vèo, sợ không dám nhìn sang nam tử đang im lặng bên cạnh, chỉ không ngừng cầu xin: "Ta chỉ thấy đào trong sân nhà cháu đỏ to ngon quá, A Hàm, nể tình cùng tộc, tha cho thúc phụ đi!"
Hắn nói dối.
Thực ra, hắn lén nhảy qua tường rào, mục tiêu không phải là mấy trái đào, mà là châu báu vàng bạc có thể tồn tại trong nhà.
Dương Cẩu Nhi đã theo dõi Mạnh đại phu vài hôm, từ khi vô tình phát hiện Hương lão thôn Tây Sơn đặc biệt mời thầy thuốc từ thành trấn về bằng xe bò, trong lòng liền ngứa ngáy.
Đích thân thuê xe bò mời đại phu, chẳng lẽ thôn Tây Sơn có nhà giàu sắp chết? Gã lén dò hỏi nhưng người thôn Tây Sơn ai cũng cảnh giác nhìn gã, điều đó càng khiến hắn tò mò hơn.
Sau đó khi Mạnh đại phu bị người khác giữ lại, Dương Cẩu Nhi nhân lúc không ai để ý, lén bám theo sau, ghi nhớ đường đến.
Lại hỏi dò thêm, mới biết trong nhà cô nương nổi tiếng ở thôn Tây Sơn này thật ra có quý nhân cư trú, đã mời thầy thuốc từ trong thành trấn xuống tận nơi vài lần, hắn vui mừng khôn xiết.
Khó trách đại bá trong tộc mấy ngày nay cứ lầm bầm nói rằng Hương lão bên Tây Sơn có ý mua trâu, hóa ra là trong thôn có một vị quý nhân giàu có.
Dương Cẩu Nhi phấn khích cả đêm không chợp mắt, nếu lấy được một thứ gì đó trên người vị quý nhân kia, đủ để hắn ăn thịt uống rượu thỏa thuê một thời gian dài.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!