Chương 129: Phiên ngoại kiếp trước (2)

"Là ta hại chết A Hàm." 

"Là ta…" 

"Là ta."

Giọng nói của Tạ Uẩn vang vọng trong hầm băng, từ tiếng thì thầm khẽ khàng dần trở nên rõ ràng, cuối cùng lại như một ý cười.

Thế nhưng cùng với nụ cười kia là máu bên khóe môi và lệ trên khóe mắt hắn. Máu và nước mắt hòa vào nhau, đã chẳng còn phân biệt được đâu là nóng hổi, đâu là thê lương lạnh lẽo.

Trương Nhập Sơn nghe được câu trả lời mà chẳng hề bất ngờ, phẫn nộ cùng bi thương đồng loạt dâng lên trong lòng. Tên đầu sỏ gây tội hại chết A Hàm không có tư cách ôm nàng ở chỗ này, trưng ra cái vẻ hối hận giả nhân giả nghĩa đó.

Hắn bất thình lình rút từ trong tay áo ra một thanh đao ngắn, đâm thẳng về phía Tạ Uẩn.

Tạ thị! Lại là Tạ thị!

Trước có vị Trưởng công tử kia chặn bọn họ lại từ trong quân ngũ, coi như gia nô riêng mà nuôi nhốt, sau lại có A Hàm đang yên đang lành bị người nhà họ Tạ hại chết!

Trương Nhập Sơn thực ra là người rất biết nhận mệnh, bị bắt lính phải rời xa quê hương người thân hắn chưa từng nghĩ đến chuyện phản kháng, bị đưa đến quận Dĩnh một cách khó hiểu để bán mạng cho Trưởng công tử Tạ thị, hắn vẫn chỉ biết chấp nhận, Trưởng công tử bệnh mất, hắn cũng chỉ dám cẩn thận mưu tính cùng người trong thôn trốn khỏi Khương viên.

Thế nhưng, A Hàm chết rồi, chết trong tay người họ Tạ.

Nàng còn trẻ như vậy mà đã hương tiêu ngọc vẫn, rõ ràng khi hắn rời nhà, đôi mắt nàng vẫn còn sáng ngời, biết khóc biết cười, vậy mà giờ đây nàng chỉ còn là một cái xác không chút tri giác.

Trương Nhập Sơn không nhịn được nữa, thanh đao ngắn sắc bén tuốt khỏi vỏ, dùng mười thành công lực đâm phập vào vai trái Tạ Uẩn.

Tạ Cữu phản ứng kịp thời, lao tới húc mạnh Trương Nhập Sơn ra, may mà không để lưỡi dao ngập sâu hết mức, nhưng vẫn đâm vào hơn một tấc. Máu tươi đỏ thẫm từ vết thương trên vai Tạ Uẩn tuôn trào.

"A huynh, cẩn thận!"

Tạ Cữu hét lên, hai tay Trương Nhập Sơn vớ lấy chiếc đèn đồng trong phòng lại lao tới, hai người thuận thế lao vào ẩu đả. Trương Nhập Sơn phẫn hận tột cùng nhưng võ lực không bằng, Tạ Cữu võ công tuy cao nhưng lại bị bó chân bó tay, trong phút chốc vẫn chưa phân định thắng thua.

Tiếng đánh nhau kịch liệt dường như chỉ lướt qua bên tai Tạ Uẩn, hắn tùy tiện rút phăng con dao găm ra, tựa như không biết đau là gì, cứ mặc kệ cho miệng vết thương đổ máu mà chẳng thèm xử lý.

Người luôn lo lắng hắn bị thương đã chẳng còn nhìn hắn thêm lần nào nữa.

Tạ Uẩn ôm chặt nữ tử trong lòng, ngón tay men theo cằm nàng nhẹ nhàng v**t v* ngược lên trên. Một giọt máu rơi xuống gò má nàng, hắn cực kỳ dịu dàng lau đi, rồi lại ghé sát vào hôn một cái. A Hàm của hắn tốt đẹp như vậy, sao có thể để vấy bẩn bởi vết máu được chứ.

"Ta nhớ lần đầu tiên gặp A Hàm, trên mặt nàng cũng có một giọt nước, chỉ là không biết đó là nước mưa hay mồ hôi. Sau lưng nàng đeo một chiếc gùi mây, là vừa từ trên núi về hay đang chuẩn bị vào núi?"

"Nàng còn chưa phát hiện ra ta còn ta thì đã nhìn thấy nàng rồi. Lúc ấy ta nghĩ, nàng là người thật hay là ảo giác của ta."

"Nàng đi về phía ta, ta nghe thấy tiếng bước chân và tiếng hít thở của nàng, lại nghĩ hóa ra nàng là người thật, nàng sẽ cứu ta chứ?"

Tạ Uẩn chỉ hoài nghi trong thoáng chốc, bởi vì ở khoảng cách không xa cũng chẳng gần, xuyên qua hàng cây vân sam, hắn nhìn thấy đôi mắt của thôn nữ này.

Một đôi mắt hạnh trong veo thấy đáy, màu xanh lục lúc đậm lúc nhạt lướt qua trong đáy mắt nàng. Đó là một vẻ đẹp tĩnh lặng, khiến lòng người bất giác thả lỏng, cảm nhận được sinh mệnh và thiên nhiên.

Hắn đoán chắc bản chất của nàng là thuần khiết, nên yên tâm khép mắt lại, chờ đợi nàng cứu mình.

Mọi chuyện diễn ra đúng như hắn dự liệu. Nàng quả nhiên rất đơn thuần, sau khi khẽ gọi hắn hai tiếng mà không thấy hồi đáp, nàng cẩn thận đặt ngón tay xuống dưới mũi và ngực hắn để xác nhận xem hắn còn sống hay đã chết.

Khi ngón tay nàng chạm tới, Tạ Uẩn ngửi thấy hơi thở của cỏ xanh và nước suối, một trải nghiệm khó thốt nên lời, khoảnh khắc ấy cổ họng hắn vừa khô khốc lại vừa khát cháy.

Dường như nàng đã nhận ra, bèn mở túi nước mang theo bên mình, cẩn thận từng chút một rót cho hắn một ngụm nước. Tạ Uẩn nuốt xuống, nàng tỏ ra rất vui mừng.

Bởi vì, dù đang nhắm nghiền hai mắt, hắn vẫn nghe thấy tiếng cười đầy vẻ ngạc nhiên vui sướng của nàng.

"Vẫn còn cứu được, một người đẹp đẽ nhường này mà chết thì thật đáng tiếc biết bao. Nhìn y phục của hắn, trong nhà chắc cũng không thiếu kê mạch. Ta cứu hắn về nhà, để cảm tạ ta, chắc hắn sẽ cho ta một ít lương thực nhỉ."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!