Chương 128: Phiên ngoại kiếp trước (1)

Trận mưa vừa ẩm ướt vừa lạnh lẽo cuối cùng cũng tạnh, ánh nắng mang theo hơi ấm rải đều xuống từng tấc đất.

Thế nhưng, trong phủ đệ to lớn nhường ấy, chẳng một ai có nửa phần vui sướng.

Mấy tì nữ mặt mày xám ngoét, run lẩy bẩy bước qua cánh cửa kia, cái lạnh thấu xương hòa cùng nỗi sợ hãi trong lòng khiến một người trong số đó suýt chút nữa ngất xỉu.

Trong phòng, trước sau đặt bảy tám chậu băng, lạnh lẽo chẳng khác nào ngày đông giá rét nhất.

Mà ở giữa những chậu băng ấy là một cảnh tượng khiến bất cứ ai nhìn thấy cũng khó lòng bình tĩnh nổi.

Nữ tử khoác trên mình bộ hỉ phục hai màu đen đỏ, tựa người trên chiếc sập thấp, không còn chút tri giác nào, cứ như thể vì quá mệt mỏi mà thiếp đi. Thế nhưng, bọn họ đều biết, nàng sẽ vĩnh viễn không thể tỉnh lại nữa.

Song, nam tử đang ôm chặt lấy nàng dường như chẳng hề hay biết sự thật tàn khốc này, ngón tay thon dài của hắn lướt nhẹ qua gò má nàng, tán nhẹ lớp phấn sáp màu đỏ nhạt.

"Sắc mặt A Hàm hơi tái, nhưng không sao, ta giúp A Hàm, nàng sẽ là nữ tử xinh đẹp nhất toàn Trường Lăng."

Nam tử cũng vận hỉ phục khẽ nhếch môi mỏng, cất tiếng cười nhẹ nhàng chậm rãi. Thật hạnh phúc biết bao, chiến sự quấy nhiễu bao năm đã kết thúc, cuối cùng hắn cũng đợi được đến ngày thành thân cùng người trong lòng.

Nụ cười đầy vui sướng cùng màu đỏ tươi của phấn sáp trên đầu ngón tay hắn, toát lên vẻ quỷ dị và âm u tột cùng.

Một tỳ nữ th* d*c dồn dập, tay cầm khay không vững, tức thì, tiếng ngọc thạch va vào nhau vang lên, cắt ngang sự yên tĩnh đến rợn người trong phòng.

Một đôi mắt đen u lạnh nhìn về phía phát ra tiếng động, rồi lại nhoẻn miệng cười.

"A Hàm, nàng mau xem này, mấy bộ trang sức ngọc này là ta đã sớm sai thợ làm riêng cho nàng, nàng thích bộ nào?"

Tạ Uẩn nhìn ngắm đủ loại ngọc sức trên khay, trầm ngâm hồi lâu, cuối cùng chọn bộ màu thiên thanh: "Màu đỏ quá diễm lệ, màu lục lại quá lạnh lẽo, quả nhiên A Hàm vẫn ưng ý màu thiên thanh nhất, vậy thì chọn bộ này đi."

Hắn thản nhiên cầm lấy chuỗi ngọc màu thiên thanh đeo lên người nữ tử, nheo mắt ngắm nghía lại cảm thấy thiếu chút gì đó.

Thế là, hắn lại dùng đầu ngón tay chấm chút phấn sáp, nhẹ nhàng điểm lên d** tai trắng ngần không tì vết của nữ tử.

"Thế này là được rồi."

Tạ Uẩn rất hài lòng. Nàng không thích phiền phức, hắn cũng chẳng nỡ làm hỏng d** tai tựa ngọc ấm kia, dùng phấn điểm xuyết là cách thích hợp nhất.

Dù sao thì nàng thế nào cũng rất đẹp.

Mọi thứ đã thu xếp ổn thỏa, Tạ Uẩn mở miệng hỏi giờ lành thành hôn đã đến chưa.

Đinh Lan nén nỗi kinh sợ, cung kính đáp, còn cách giờ lành một khắc nữa: "Công Thừa tiên sinh cùng các vị đại nhân tướng quân đều đang đợi ở tiền sảnh để quan lễ, Sứ quân và phu nhân giờ có muốn qua đó không?"

"Ừm, đến lúc rồi."

Tạ Uẩn gật đầu. Dứt lời, hắn nhìn chằm chằm vào nữ tử đang nằm bất động, có lẽ vì nàng vẫn còn giận hắn, nên chẳng chịu mở mắt nhìn hắn lấy một cái.

Tạ Uẩn bắt đầu hơi hoảng loạn, vội vàng nhận lỗi với nàng. Hắn không nên tranh cãi với nàng, không nên ngăn cản nàng đi tìm biểu ca và người trong thôn, càng không nên giận dỗi để mặc nàng dầm mưa một mình rồi bị Triệu Húc bắt được.

"A Hàm đừng sợ, Triệu Húc đã bị ta g**t ch*t rồi, xương cốt hắn cũng bị thiêu thành tro, dù thế nào cũng không thể làm hại nàng được nữa."

Nam tử cao lớn cúi người thấp giọng khẩn cầu một hồi lâu, lúc thì nói Triệu Húc đã chết, lúc lại bảo đã tìm được biểu ca của nàng, người nọ đang trên đường tới Trường Lăng: "Sau này ta nhất định sẽ coi hắn như huynh trưởng mà đối đãi, không ghen tị với… hắn nữa."

Tạ Uẩn cầu xin mãi, nữ tử nằm trên sập dù mặt đỏ hồng nhưng vẫn lười để ý đến hắn. Hắn càng lúc càng hoảng, con ngươi đen láy cứng đờ, như thể đã lâm vào tuyệt cảnh.

May thay, khi hắn cẩn thận dè dặt nói giờ lành đã đến, trong miệng nàng cũng không thốt ra lời chán ghét nào. Thấy vậy, tâm trạng Tạ Uẩn vui vẻ trở lại.

Khóe môi hắn nở một nụ cười, bế bổng nữ tử không hề phản đối kia vào lòng, cảm xúc lạnh lẽo chẳng hề gợi lên trong hắn chút nghi ngờ nào, hắn cứ thế đầy hoan hỉ đi về phía tiền sảnh.

Dọc đường treo đầy lụa màu, ven đường hoa cỏ thơm ngát, đôi chim nhạn cùng mấy chú hoàng oanh cất tiếng hót vui tai.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!