Có sự chi viện của Bắc Phủ quân, loạn quân ở quận Bình Thủy chưa đến một ngày đã bị đánh tan.
Tạ Phù Vân nhìn thi thể phu quân Vương Diên của mình, bình tĩnh uống một ấm rượu, sai người khâm liệm đơn giản, chọn ngày đưa về đất tổ Vương thị an táng.
Nhi tử độc nhất của nàng và Vương Diên là A Thọ vẫn còn là một đứa trẻ ngây thơ, chưa hiểu cái chết là gì, nhưng mấy ngày nay đứa bé đã chứng kiến không ít cảnh máu bắn tung tóe, lúc này nép sát vào bên cạnh mẫu thân, sợ hãi không thôi, giống như thú non gặp nguy hiểm giữa rừng sâu.
Để Tạ Phù Vân đang mệt mỏi rã rời được yên tâm nghỉ ngơi, Trương Tĩnh Hàm dùng ánh mắt ra hiệu cho Tạ Uẩn, thế là hắn bước lên bế A Thọ đi.
"Cữu phụ, cữu mẫu."
A Thọ rất hiểu lễ phép, khi bị bế rời khỏi vòng tay mẫu thân cũng không khóc lóc, mà lần lượt gọi Tạ Uẩn và Trương Tĩnh Hàm một tiếng.
Tạ Uẩn bế nó, Trương Tĩnh Hàm nắm lấy bàn tay nhỏ bé của nó an ủi, bảo nó đừng sợ.
A Thọ ngoan ngoãn "vâng" một tiếng, nằm sấp trên vai Tạ Uẩn, chẳng bao lâu sau đã ngủ thiếp đi.
Tạ Uẩn đặt cơ thể nhỏ bé của nó lên giường, Trương Tĩnh Hàm đắp chăn cẩn thận, lại dặn dò nữ tỳ trông coi kỹ lưỡng, sau đó hai người mới quay trở lại tiền sảnh của phủ Trường sử.
Tạ Phù Vân vẫn đang uống rượu, tửu lượng của nàng sâu không lường được, một hai bình rượu còn lâu mới khiến nàng say.
"Thất Lang, xem ra thương thế của đệ đã khỏi hẳn rồi. A Hàm, đa tạ muội."
Tạ Phù Vân nhìn Tạ Uẩn, lại nhìn sang người nữ tử bên cạnh hắn. Nàng biết thương thế của ấu đệ có thể bình phục không thể thiếu sự chăm sóc tận tình của Trương Tĩnh Hàm, bèn rót một chén rượu đưa qua.
Trương Tĩnh Hàm bưng chén rượu lên, ngửi thấy mùi men nồng đậm, chỉ dám nhấp nhẹ một ngụm.
Quả nhiên, rượu rất mạnh.
"A tỷ, loạn quân ở Bình Thủy tuy đã bị diệt, nhưng binh lực nơi này mỏng manh, chung quy vẫn không ổn. Đệ sẽ phái người đưa tỷ và A Thọ về Trường Lăng, hoặc là quận Dĩnh."
Gương mặt Tạ Uẩn không cảm xúc nhìn hai nữ nhân đối ẩm, ngón tay khẽ động.
Tạ Phù Vân uống cạn một chén, vẻ mặt vẫn bình thường: "Không, Thất Lang, ta định ở lại đây. Quận thủ và… Vương Diên đều đã chết cả rồi, quận Bình Thủy cần ta."
Nàng là tài nữ nổi danh của Tạ thị, là hậu bối do chính tay Tạ thừa tướng dạy dỗ, tham sống sợ chết chưa bao giờ là tính cách của nàng. Hơn nữa, nàng cũng đã chán ngấy cuộc sống hữu danh vô thực, chẳng làm nên trò trống gì rồi.
Lúc này, Tạ Phù Vân lại rót rượu, chạm nhẹ vào chén sứ trong tay Trương Tĩnh Hàm: "Ta phải cảm ơn A Hàm, ngày đó ở thành Kiến Khang, muội đã đánh thức một Tạ Phù Vân chân chính."
Thực ra nàng không cam lòng chỉ làm một viên minh châu có vẻ ngoài hào nhoáng, nàng khao khát biết bao được cầm đao kiếm trong tay, thoát khỏi cái lồng giam đang trói buộc trên người mình. Không liên quan đến Tạ thị, không liên quan đến Vương thị, chỉ đơn giản là sống cuộc đời của chính nàng.
Ban đầu, Tạ Phù Vân có thiện cảm với cô nương đã cứu ấu đệ, cũng cảm thấy ở chung với nàng rất thoải mái, cho nên mới ở trước mặt thúc phụ xin giúp nàng một lần.
Thế nhưng, Tạ Phù Vân vạn lần không ngờ rằng lần thứ hai gặp lại cô nương ấy, nàng đang ôm Thất Lang, toàn thân đẫm máu.
Thất Lang mất máu quá nhiều hôn mê bất tỉnh, nàng không khóc, cũng không ngất đi, mà mở to đôi mắt sâu như đầm, sáng như sao, bình tĩnh nói ra một chữ "Không". Sự áp chế đại diện cho hoàng quyền, luân thường đạo lý đại diện cho thúc phụ, tất cả đều không thể trở thành chướng ngại vây hãm được nàng.
Về sau quả nhiên là thế, nàng giết Đông Hải Vương, dứt khoát đưa ra lời cảnh cáo với tất cả các thế lực ở thành Kiến Khang.
Nàng nương theo chỉ dẫn của trái tim, tỉnh táo làm những việc mình muốn làm, sự phục tùng và cung thuận dường như chưa bao giờ xuất hiện trên người nàng.
Tạ Phù Vân quá ngưỡng mộ, cũng quá tán thưởng, đồng thời càng thêm kinh ngạc và chấn động. Mặc kệ con đường phía trước ra sao, nữ tử này vẫn luôn kiên định đi theo tiếng gọi của lòng mình, mỗi một bước đều trưởng thành. Còn nàng thì sao?
Tài nữ Tạ thị, dâu hiền Vương thị, chẳng lẽ sau này chỉ có thể dựa vào men rượu để làm tê liệt bản thân thôi ư?
Tạ Phù Vân rất giằng xé, sau khi đến quận Bình Thủy sự giằng xé ấy càng rõ rệt, nhi tử A Thọ của nàng không hiểu, còn Vương Diên thì chưa bao giờ quan tâm nàng nghĩ gì.
Nhưng khoảnh khắc loạn quân tấn công tới, khoảnh khắc nàng thực sự cầm lấy đao kiếm, khoảnh khắc những bá tánh vô trợ tự giác tụ tập quanh nàng, nàng đã nhìn rõ trái tim mình.
Tạ Phù Vân không muốn làm tài nữ, nàng muốn nắm quyền mưu lược, quyết định sống chết, tự quyết định vận mệnh và tương lai của chính mình.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!