Chương 11: (Vô Đề)

Bên trong cửa sổ có người đang nhìn Trương Tĩnh Hàm.

Hoặc nên nói, đó là một con rắn độc dù phơi dưới ánh mặt trời vẫn lạnh lẽo, khiến người ta rùng mình sợ hãi.

Trương Tĩnh Hàm cố ý vờ như không biết, nét mặt thành khẩn nhìn Mạnh đại phu.

Lời đề nghị hợp tình hợp lý như vậy, Mạnh đại phu đương nhiên không từ chối. Ông đồng ý ngay, mở cuốn đồ hình huyệt đạo mang theo bên mình cho nàng xem.

Ở kiếp trước, để nắm vững được những điều này nàng đã phải tốn không ít công sức, nhưng giờ phút này, nàng chỉ cần xem qua một lần rồi lấy một khúc than đen sì từ nhà bếp, đối chiếu theo đồ hình huyệt đạo mà vẽ ra kinh mạch.

Mạnh đại phu khen nàng thông minh, còn làm mẫu cho nàng xem lực tay khi châm cứu. Nàng hết thảy đều học theo, chẳng bao lâu đã nắm được bảy, tám phần. Sau đó thử châm vào mấy huyệt đạo, hoàn toàn không gặp sai sót.

Lúc này, Mạnh đại phu suýt nữa cho rằng nàng là một thiên tài học y, khen ngợi liên tục, hận không thể phá lệ thu nàng làm đệ tử.

"Ta cầm kim lên thì liên tưởng đến việc may vá nên học nhanh hơn một chút thôi." Trương Tĩnh Hàm xấu hổ đỏ mặt. Thực ra, ở kiếp trước nàng đã tự mình châm không biết bao nhiêu mũi trên cơ thể mới dần dần lĩnh hội được huyền diệu của thuật châm cứu.

"Phải rồi, sao ta lại không nghĩ đến chứ." Mạnh đại phu lầm bầm một câu, nói rằng ngày mai ông sẽ lại ghé qua, còn túi thuốc ông mang tới thì nhớ sắc một bát cho quý nhân uống mỗi ngày sau bữa ăn.

"Vâng, ta nhất định sẽ cho lang quân dùng thuốc đúng giờ. Mạnh đại phu đi thong thả." Trương Tĩnh Hàm tiễn ông ra đến cổng, rồi bứt mấy quả đào sắp chín trên cây đào nhà mình bỏ vào giỏ sau lưng ông.

Lúc này, trời đã gần chạng vạng.

Nàng vừa chuẩn bị bữa tối, vừa dùng nồi đất sắc thuốc, cho đến khi Tạ Uẩn mặt không biểu cảm uống hết chén thuốc đắng, Trương Tĩnh Hàm mới kể rằng Mạnh đại phu đã truyền lại cho nàng thuật châm cứu.

"Lang quân yên tâm, mỗi ngày ta đều sẽ thi châm, cộng thêm uống thuốc đúng giờ, chân của lang quân nhất định sẽ khỏi hẳn." Nàng đặt bát mận muối mật ong bên cạnh hắn, chu đáo mà dịu dàng.

Tạ Uẩn không nhận lấy lòng tốt của nàng, thậm chí chẳng buồn liếc nhìn bát sứ tỏa mùi thơm ngọt. Hắn nhìn chằm chằm nữ tử hành động trước sau bất nhất này hồi lâu, bỗng hỏi nàng muốn điều gì.

"Lang quân thân phận không tầm thường, đã biết chuyện quân vụ thì hẳn cũng có dư sức để tìm được biểu ca ta và mọi người. Nay ta hết lòng chăm sóc lang quân, không phải cầu được báo đáp, chỉ mong khi lang quân khôi phục ký ức, có thể thuận tay che chở biểu ca và dân làng một chút."

Trương Tĩnh Hàm nói ra tấm lòng thật sự của mình, mặt mang theo mong chờ. Nàng chẳng những lát ván gỗ để bằng phẳng con đường trong sân, còn châm cứu sắc thuốc cho hắn, nấu nướng theo khẩu vị của hắn, việc nào cũng lấy ý hắn mà làm chủ.

Cộng thêm ơn cứu mạng, đổi lấy sự che chở cho biểu ca và dân làng, đâu quá đáng?

Ngoài sân truyền đến tiếng chim líu lo, hẳn là hoàng oanh ban ngày bay vào núi đã quay về tổ.

Tạ Uẩn không biết những lời này nàng đã ấp ủ bao lâu. Thế nhưng, dù nàng khiến hắn bực bội khó chịu, nhưng mọi hành động của nàng đối với hắn chỉ có lợi chứ không có hại, phải không?

Hắn hờ hững đáp một tiếng, nhưng khi thấy niềm vui lóe lên trong mắt nàng, lại không nhịn được mà dội một gáo nước lạnh.

"Che chở biểu ca của nàng thì không thành vấn đề. Nhưng chiến sự khi nào kết thúc, khi đó hắn mới hồi hương, A Hàm chỉ có thể trông vào số trời thôi. Năm năm, mười năm, thậm chí hai mươi năm, nàng chẳng gả được cho người cũng đừng buồn."

Nghe vậy, Trương Tĩnh Hàm hơi mở to mắt có phần khó tin, hắn lại tưởng nàng muốn lấy biểu ca.

Nhưng nàng lập tức nghĩ lại, có một hiểu lầm như thế cũng chẳng phải chuyện xấu, tránh cho đám tâm phúc của hắn lại hiểu lầm nàng không biết điều.

"Không sao đâu, ta không ngại chờ."

Con hoàng oanh đã mổ xong miếng bánh đậu đỏ, mang theo lòng biết ơn bay vào trong, là những trái dại lần trước Trương Tĩnh Hàm từng ăn.

Một quả nhỏ tròn xoe rơi vào lòng bàn tay nàng. Nàng mỉm cười, đưa nó cho nam nhân đối diện bỗng chốc trở nên u ám.

"Lang quân nếm thử đi, ngọt lắm."

Tạ Uẩn đưa quả dại vào miệng, nước quả vỡ ra, đỏ như máu, rực rỡ chói mắt.

Hắn khẽ bật cười, đôi môi mỏng đỏ tươi, như quỷ mị lang thang giữa núi rừng u ám.Trời tối, dân làng Tây Sơn tụ họp lại tại nhà Trương Song Hổ, vài cây nến bằng sáp cây lặng lẽ cháy, trên mặt ai nấy đều mang theo kích động và phấn khởi.

Mười ba thanh niên, suốt bốn năm không tin tức, nay cuối cùng cũng có chút hy vọng, người cả làng chẳng ai không muốn òa lên mà khóc.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!