"Chỉ là một nữ tử nông gia hèn mọn đến tột cùng, ta mang ơn thì báo đáp, chứ sao có thể lọt vào mắt ta được."
Qua một bức tường, giọng nam nhân cao ngạo vang lên nhẹ bẫng, như đang tuyên án tử cho một người.
Lang quân thế gia cao quý vốn đã có quá nhiều nữ tử mê luyến và ái mộ, mà Tạ Thất Lang danh chấn thiên hạ lại càng rực rỡ như nhật nguyệt, thu hút vô số đom đóm lao đến.
Hắn chưa bao giờ để tâm đến một nữ tử thấp hèn như bụi đất, cho dù nàng từng cứu mạng hắn, cho dù nàng đã đồng hành cùng hắn suốt quãng thời gian gian khổ nhất, cho dù giữa họ từng có những lời hẹn ước đẹp đẽ.
Nàng từ từ nhắm mắt lại, chấp nhận sự thật tàn khốc. Ngay sau đó, cơn đau dữ dội ập đến khoang ngực, cơ thể nàng từng chút một trở nên lạnh lẽo.
Mưa lớn như trút, một nữ tử nông gia lặng lẽ lìa đời vào khoảnh khắc ấy.
Vô danh, vô vị, chẳng ai lưu tâm.Sáng sớm, trời vừa tạnh sau một trận mưa rừng, hơi lạnh nhè nhẹ luồn sâu vào lồng ngực.
Trương Tĩnh Hàm xỏ vào đôi dép cỏ mới, đẩy cửa phòng bước ra, giẫm lên những phiến đá xanh thô kệch mà đi. Một phiến, hai phiến… nàng lẩm nhẩm đếm trong lòng.
Đến khi đếm đến phiến thứ mười lăm, một giọng nói quen thuộc vang lên bên cạnh nàng.
"A Hàm, ra cửa sớm vậy, định vào núi à?"
Trương Tĩnh Hàm ngẩng đầu, nở nụ cười, chào hỏi Lưu nhị bá đang đi ngang cửa, "Vâng ạ, nhị bá, mấy hôm trước con có chôn bẫy cỏ, nay đến xem thử."
Nam tử trung niên mặc áo vải ngắn, dáng người gầy gò, gương mặt đầy vết hằn thời gian. Ông đi đến từ con đường đất hai bên mọc đầy cỏ dại, vai vác theo cái cuốc, rõ ràng là chuẩn bị ra đồng làm cỏ.
"Con bé này, đúng là không chịu ngồi yên. Giá mấy thằng tiểu quỷ nhà ta siêng được như con thì tốt biết mấy." Lưu nhị bá thấy nàng cầm theo chiếc cung nhỏ và bó tên sau lưng thì tấm tắc khen ngợi, hoàn toàn không để ý đến ánh mắt nàng hơi khựng lại khi nghe câu nói kia.
Như thể không phải lần đầu nàng nghe thấy vậy.
"…Nhị bá, con thấy có con gà nhà bá chạy lạc rồi, chắc đang ở khe núi." Trương Tĩnh Hàm dừng một chút, nụ cười trên môi chân thành mà hoài niệm.
Không phải mơ, nàng thật sự đã sống lại.
Trời cao ưu ái nàng đến vậy, ý niệm cuối cùng trước khi nàng nhắm mắt chính là muốn được trở về quê nhà. Khi mở mắt ra, nàng đã đứng ngay trong chính sân nhỏ của mình.
Tất cả đều chân thật.
Dưới ráng chiều rực rỡ, đúng mười lăm phiến đá xanh lồi lõm nằm yên trong đất, chứ không phải con đường lát gỗ mượt mà mà sau này nàng tỉ mỉ dựng nên.
Từ sân bước vào nhà, nàng nhìn thấy trên bàn chỉ còn thiếu một mớ lông vũ chưa nhuộm màu, ngẩn người rất lâu mới hiểu lúc này là lúc nào, chính là ngày hôm trước khi nàng gặp hắn.
Cảm giác mệt mỏi cả thân thể lẫn tâm hồn ập đến như thủy triều, nàng chẳng kịp nghĩ thêm gì mà nằm vật xuống chiếc giường đơn sơ nhưng ấm áp, mê mệt thiếp đi.
Hôm sau, nàng bị tiếng gà gáy lanh lảnh đánh thức. Nhà Lưu nhị bá nuôi mấy con gà trống to khỏe, mỗi khi trời chưa sáng đã thi nhau gáy vang.
Trương Tĩnh Hàm ngồi dậy theo tiếng gà, chỉ uống mấy ngụm trà nguội rồi ngồi thẫn thờ trước bàn suốt nửa khắc.
Mãi đến khi tiếng mưa lất phất ngoài hiên ngừng hẳn, nàng như choàng tỉnh từ cơn mộng, hít sâu một hơi, tay run run lục tìm đôi dép cỏ để vào núi.
Dù thế nào đi nữa, nàng nhất định phải đến nơi đó. Cứu… thì vẫn phải cứu, dù cho cái chết của nàng là vì hắn.
Nàng không còn lựa chọn nào khác, nhất là sau khi gặp lại Lưu nhị bá.
Dân làng Tây Sơn, cũng như ngàn vạn dân sống trên mảnh đất này, đều khao khát những ngày tháng an ổn, thái bình.
Bao nhiêu năm nay chiến sự liên miên, Ngũ Hồ phương Bắc dòm ngó không ngớt, chưa bao giờ từ bỏ ý định xâm lăng phương Nam. Bốn năm trước, tộc Đê do Bồ Cố cầm đầu đã tiêu diệt Yến, Lương cùng các nước, thu phục miền Bắc, tự phụ trong tay trăm vạn binh mã, nên kéo quân nam phạt triều Chu. Tại bờ sông Hoài, hai phe đã mở màn một trận đại chiến long trời lở đất.
Tạ gia Thất Lang, Tạ Uẩn, khi ấy giữ chức Thứ sử Trường Lăng, đã xoay chuyển cục diện vào thời khắc triều đình liên tiếp thất bại, đại phá quân Đê, danh tiếng vang xa thiên hạ.
Nhưng đó chưa phải là kết thúc, Trương Tĩnh Hàm biết rằng chẳng bao lâu nữa sẽ còn một trận chiến còn lớn hơn nổ ra.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!