Chương 16: (Vô Đề)

Ta vô cùng không hiểu, có một ngày Lương thị đến tặng ta chiếc yếm trẻ con, ngồi xuống tán gẫu với ta. Ta mới hiểu rõ ngọn nguồn mọi chuyện.

Bản triều lập tự lập đích, coi trọng huyết thống.

Bệ hạ không có đích tử rồi, nhưng tiên đế vẫn còn đích tôn. Mẫn Quận vương chính là đích tôn của tiên đế.

Lương thị nói xong chuyện hậu trường triều đình, lại nhớ ra chuyện bát quái kinh thành: "Triệu Hoành Chi năm ngoái đã cưới vợ rồi, ngươi còn nhớ không?"

Ta nhấc nắp chén trà, lạnh lùng nói:

"Nhớ. Nghe nói là cô nương vùng Bắc địa, nổi tiếng là dịu dàng hiền thục. Triệu gia không có ý tốt, muốn tìm một cô nương dễ bề sai khiến làm con dâu."

Lương thị che miệng cười, gật đầu:

"Triệu gia đúng là không ra gì thật đấy, nhưng ai mà ngờ được, cô nương có tên gọi nhỏ là Ninh Sương kia lại hoàn toàn khác với tính cách trong lời đồn. Nàng ấy có đầu óc, có khí phách, hơn nữa lại là người không ngại vứt bỏ thể diện. Triệu Hoành Chi giấu hết lần này đến lần khác, thế nhưng vẫn để nàng ấy biết chuyện của Vãn Vãn kia. Nàng đang mang thai nên không quản chuyện, nhưng chuyện này, đã trở thành trò cười rồi."

Ta kinh ngạc ngẩng đầu, hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì?"

Trên mặt Lương thị lóe lên vẻ chế giễu, chớp chớp mắt nói:

"Cha và huynh trưởng của Ninh Sương đến kinh thành thăm nom, nàng ấy dứt khoát nộp thư hòa ly. Người nhà họ Triệu không nhận, nàng ấy bèn dán ở ngoài nha môn, đến khi người nhà họ Triệu biết được, bức thư hòa ly này đã được người trong kinh thành truyền tai nhau rồi."

Ta "Ồ" một tiếng: "Thư hòa ly cũng chẳng có gì lạ lẫm cả."

Lương thị cười đến mức lông mày muốn bay lên, gật đầu nói:

"Ngươi chỉ biết một mà không biết hai. Bức thư hòa ly này viết khác với thư từ bình thường, liệt kê từng điều từng khoản vô cùng rõ ràng. Triệu Hoành Chi năm nào tháng nào ngày nào mua những thứ gì tẩm bổ tráng dương đều viết ở trên đó. Ngươi biết đấy, đàn ông kiêng kỵ nhất chuyện này, thêm nữa Triệu Hoành Chi thi nhiều lần không đỗ, bây giờ người trong kinh thành thầm kín đều gọi Triệu Hoành Chi là 'bất cử nhân' đấy."

Thiệt là thâm độc!

Ta vịn eo cười cong cả mắt.

Lương thị cũng cười không ngớt, cười tít mắt nói: "Ta nói thật đúng là phong thủy luân phiên chuyển mà, có thể thấy ông trời có mắt cả, được với mất, đều không ở nhất thời."

Lương thị nói chuyện bát quái xong, vui vẻ rời đi.

Sau đó Đạm Đài Tinh Việt đến. Mang theo một đôi giày đầu hổ và một miếng ngọc bội.

Toàn thiên hạ đều biết, nàng ấy tuy vẫn là Quận chúa, nhưng vinh quang thực tế chẳng kém gì Công chúa. Thậm chí, bởi vì không bị thân phận Công chúa hạn chế, phu quân của nàng ấy vẫn có thể đi trên quan lộ.

Cho nên, Đạm Đài Tinh Việt chưa kết hôn nhất thời trở thành nhân tuyển làm con dâu được săn đón.

"Ngươi vẫn còn thời gian đến chỗ ta à?"

Lông mày anh khí của nàng lướt qua một tia u sầu, vẻ mặt ủ rũ.

"Khương Tiểu Chu đừng đùa ta nữa."

Thật hiếm thấy, nàng từ trước đến nay luôn là dáng vẻ ý khí phong phát.

"Sao vậy?

"Ta đặt chén nước đường đỏ trong tay xuống, hỏi nàng. Nàng tựa cằm lên bàn, mí mắt rủ xuống."Gần đây có rất nhiều người đến bóng gió hỏi về chuyện hôn sự của ta, cha mẹ ta hỏi ta rốt cuộc thích ai, thiên khả liên kiến, ta một người cũng chưa gặp, nói gì đến thích với không thích chứ?"

Ta gật đầu, đồng cảm thay cho nàng: "Quả thực là vậy."

Nàng lại nói: "Hơn nữa ta cảm thấy ta hơi thích Biện Minh Viễn.

"? Ta lập tức đặt chén nước đường đỏ ra xa một chút, kẻo lỡ tay làm đổ chén trà."Tại sao?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!