Nương ta mang theo nhân chứng vật chứng đến Triệu phủ mắng hắn, tát Loan Loan mười mấy cái bạt tai, tát cho cô nương khóc lóc thảm thiết kia thành đầu heo, rồi quăng lại một câu: "Người trong nhà các ngươi mắt mù lại ngu xuẩn, quả thực không xứng làm lương phối."
Nương xé hôn thư, ta liền triệt để không còn dính dáng gì đến Triệu gia nữa.
Nhìn xem, ta từng nhận được sự đối tốt vô duyên vô cớ.
Nhưng sự tốt đẹp này lại ẩn chứa độc, điên cuồng mất hết nhân tính, chỉ muốn đẩy ta vào chỗ chết.
Ta bị rắn cắn sợ rồi, không còn dám tin vào bất kỳ chân tâm nào nữa.
Vành mắt ta dần đỏ lên, nước mắt có lẽ đã chảy ra. Không sao cả, dù sao cũng có thể lau lên quần áo Cố Độ.
Cố Độ trầm mặc rất lâu, ôm chặt lấy ta.
Ta cứ thế giấu mặt vào bạch y của hắn, lặng lẽ rơi lệ.
Ôi, Khương Tiểu Chu à, ngươi thật sự vô dụng quá.
Ta vừa nghĩ vừa đau lòng vô cùng.
Không phải vì tên Triệu ngu ngốc kia, mà là vì Cố Độ a.
Thật sự xin lỗi hắn rất nhiều, chỉ vì một tên ngu ngốc, mà ta lại hoài nghi chân tâm của hắn.
Tất cả chuyện này vốn dĩ không nên như vậy. Chân tâm của hắn đáng lẽ phải nhận được sự hồi đáp bằng một phần chân tâm khác hoàn toàn không giữ lại gì mới phải.
Thật sự, quá xin lỗi hắn mà.
Vở kịch dưới đài hình như đã đến hồi kết, sau những tiếng than trời than đất đầy bi ai, vai Thanh Y chỉ còn một giọng hát nhàn nhạt, tựa sợi dây diều, phiêu phiêu du du.
Cố Độ nâng cằm ta lên, đưa tay lau sạch vệt nước mắt lem luốc của ta.
Nửa ngày sau, thở dài một tiếng: "Nàng ấy à.
"Đầy bất đắc dĩ. Ta vừa nấc vừa nói:"Cuối cùng chàng cũng phát hiện ta không phải là một thê tử quá tốt có đúng không?
"Hắn lắc đầu, vòng tay siết chặt eo ta, như dỗ hài tử mà vỗ nhẹ lưng ta. Nhỏ giọng nói bên tai ta:"Nàng rất tốt, là ta nhặt được bảo bối rồi."
Ngày Lâm đại phu nói ta có hỉ mạch, Cố Độ đang ở ngoài đốc quân.
Tuyên Vương và Tấn Vương đánh nhau, ngay tại Lạc Dương.
Hoàng đế ôm n.g.ự. c mắng chúng là súc sinh, run rẩy lệnh cho Cố Đại tướng quân bình loạn. Cố Đại tướng quân mang theo Cố Độ đi, ta mới biết, hắn từ nhỏ đã múa đao vung côn, đến cuối cùng lại quyết định thi khoa cử, bị cha hắn phạt quỳ cả đêm.
Hai người bọn họ đều đã đến Lạc Dương, Cố phu nhân liền đứng ngồi không yên, lòng dạ bất an chạy đến chỗ ta.
À, có khi còn dẫn theo Ương Ương và A Tùy hai cái nha đầu c.h.ế. t tiệt kia.
Từ sau khi ta biết thân thế hai người bọn họ, ta càng cảm thấy sự khác biệt giữa Ương Ương và Cố Độ, cũng như sự tương đồng giữa A Tùy và Cố Độ.
Ương Ương thẳng thắn trực tính, mặt tròn mắt tròn, nói chuyện chưa từng vòng vo. A Tùy nhỏ nhẹ dịu dàng, ưa đọc sách, trong lòng có lời gì cũng luôn giấu đi.
Khi ta lén lút đánh giá họ bị bắt gặp ngay tại trận, Ương Ương hỏi: "Tẩu tẩu nhìn muội làm gì vậy?"
Ta khẽ ho một tiếng: "Thấy hai muội càng ngày càng xinh đẹp thôi."
Ương Ương liền rất vui vẻ, sờ sống mũi hỏi ta: "Tẩu tẩu nhìn xem mũi muội có cao hơn không?"
Ta qua loa đáp lời: "Đúng vậy đúng vậy, ta chưa từng thấy chiếc mũi nào thanh tú như thế.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!