"Anh muốn tôi trả lời như thế nào?" Điền Điềm bình tĩnh nhìn Thiệu Huy, thậm chí còn bật cười,
"Thiệu Huy, đây đã là việc của tám năm trước rồi, anh cần gì phải nhắc đến nữa."
Thiệu Huy nửa quỳ trên mặt đất, đưa tay chậm rãi cầm lấy đầu ngón tay đang đặt trên đầu gối của Điền Điềm.
"Vậy nếu tám năm trước anh cũng hỏi em câu này, em sẽ trả lời anh sao?"
Nếu như là mình của tám năm trước, sẽ trả lời câu hỏi này sao?
Điền Điềm không biết.
Ở trước mặt Thiệu Huy, y luôn muốn bản thân trở nên cường đại, nhưng lại không ngăn được cảm thấy bản thân ngày càng tự ti vô dụng.
Cho dù là vào tám năm trước, y chỉ sợ cũng không thể nói ra tâm ý thật sự của mình với đối phương.
Y không có dũng khí để tin tưởng, người như Thiệu Huy, sẽ động tâm với y. Cho dù là hiện tại, đối mặt với sự níu kéo của Thiệu Huy, dưới cái nhìn của y, chẳng qua cũng chỉ là những tháng ngày mệt mỏi cố gắng níu kéo cái gọi là thiên trường địa cửu mà thôi.
Thiệu Huy đã quen với sự tồn tại của y, quen với việc có y bên cạnh, quản lý tất cả mọi việc của hắn.
Nhưng mà, đó cũng không phải điều Điền Điềm muốn.
——————
Tuy rằng vào lúc mới bắt đầu, y chỉ hi vọng có cơ hội được ở bên cạnh Thiệu Huy, có thể là mộng cảnh thay thế cho ước mơ của y.
Năm đó, y không ngờ rằng, mình cũng có lúc như bây giờ, lòng tham không đáy.
"Anh Huy, tôi đã tạo thêm phiền phức cho anh, có đúng không?" Điền Điềm mở miệng, giọng nói đột nhiên khàn khàn, y biết, việc mình và Thiệu Huy tách ra đối với Thiệu Huy mà nói không chỉ đơn giản là đoạn tuyệt một mối quan hệ.
Y rút tay về, rút từng ngón ra khỏi lòng bàn tay Thiệu Huy, cúi đầu, y nỗ lực nhiều năm như vậy, dùng công việc cùng sự nghiệp tạo ra lớp vỏ kiên cố bên ngoài, những khi đối mặt với Thiệu Huy, y đã dùng lớp vỏ này chống đỡ rất nhiều thứ.
Thế nhưng vào lúc y gọi người này một tiếng anh, cây búa trong tay đã chính thức đập nát lớp vỏ bao bọc lấy bản tính miệng cọp gan thỏ của y.
Điền Điềm giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, dùng mu bàn tay chà lên gò má mình,
"Hiện tại tôi lại nháo muốn ly hôn, những hỗn loạn sau này phiền anh xử lí giúp em rồi."
"Những năm nay đã được anh và mọi người chăm sóc rất nhiều, tôi rất cám ơn mọi người, kỳ thực..." Điền Điềm lại cười, thậm chí đôi mắt đều cong lên.
Rõ ràng là vết thương cũ năm xưa, tại sao mỗi lần nhắc đến vẫn cảm thấy trong lòng ngứa ngáy,
"Năm đó, người có thể giúp anh cũng không phải nhất định là tôi, như vậy, là tôi chiếm lợi từ anh rồi."
Điền Điềm ngồi trên xe lăn, chung quanh là cây cỏ sum suê xanh biếc một màu, chóp mũi còn ngửi được hương hoa nhàn nhạt, y nhìn người đang áp sát vào mình, trong mắt hắn bây giờ chỉ có mình.
Nhưng y lại không có chút vui mừng nào.
Y nhắm mắt lại, chậm rãi thở dài.
"Tôi trước đây thật sự rất sùng bái anh." Điền Điềm vẫn cười,
"Thiệu tổng, anh thật sự rất ưu tú, cũng là một người rất có trách nhiệm, bắt đầu từ lúc quen biết anh, tôi cảm thấy mình thật sự - cực kỳ vinh hạnh... Nhưng mà..."
Âm thanh của Điền Điềm dần dần hạ thấp:
"Tôi thật sự quá mệt mỏi rồi."
Tiểu Điềm... Thiệu Huy biết mình có thể biện giải, hắn có rất nhiều thủ đoạn có thể giữ lại đối phương, nhưng hắn hiện tại chuyện gì cũng không nỡ làm.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!