2.
Đô Diêu Chi đã tự mua nhà riêng, nhưng vẫn thường xuyên về nhà ba mẹ để ăn ké cơm. Ăn xong lại lười biếng chẳng muốn động đậy, thế là cứ ở lại luôn.
Khi còn ở ký túc xá đại học, lúc tám chuyện đêm khuya, cô cũng từng mơ tưởng—nếu một ngày nào đó bỗng nhiên phát tài, cô sẽ tiêu tiền như thế nào.
Phản ứng đầu tiên chính là đi du lịch.
Nhưng nghĩ lại, phong cảnh của thế giới khác cô đã ngắm đủ rồi, vậy nên Đô Diêu Chi quyết định tận hưởng niềm vui của mua sắm thả ga thay vì chỉ ngắm cảnh.
Hôm nay, cô hẹn Lan Đình Yếm đi dạo trung tâm thương mại.
Trước khi ra ngoài, Đô Diêu Chi đang trang điểm. Khi vẽ eyeliner, Lan Đình Yếm đột nhiên xuất hiện lặng yên phía sau cô: Chi Chi.
Bất ngờ bị gọi, tay cô run lên, đường kẻ mắt lệch đi.
Đúng lúc này, bên ngoài cửa vang lên tiếng bước chân của mẹ cô, kèm theo giọng nói quen thuộc:
"Chi Chi, sao con còn chưa ăn sáng vậy?"
"Chờ một chút, con ra ngay đây!" Đô Diêu Chi vội đáp lại, rồi đứng dậy đẩy đẩy Lan Đình Yếm, hạ giọng nói:
"Đã bảo chờ em dưới lầu cơ mà."
Đọc Full Tại Truyenfull. vision
Lan Đình Yếm cụp mắt, giọng trầm thấp:
"Chi Chi không trả lời tin nhắn, ta lo lắng có chuyện xảy ra."
"Sẽ không đâu, thật sự không có chuyện gì hết."
Đô Diêu Chi trấn an hắn.
Từ khi học được cách dùng thiết bị điện tử hiện đại, Lan Đình Yếm hoàn toàn biến thành
"tinh linh dính người". Mỗi ngày hắn đều nhắn tin cho cô, Chi Chi, Chi Chi… không ngừng. Nếu cô không trả lời kịp thời, hắn liền lập tức dịch chuyển đến bên cạnh cô để xác nhận cô vẫn ổn.
Đô Diêu Chi thỉnh thoảng cảm thấy: Trời ạ! Một chút không gian riêng tư cũng không có!
Nhưng phần lớn thời gian, cô đã quen với điều đó. Ở Ma giới, chẳng phải Lan Đình Yếm cũng ngày ngày bám dính lấy cô sao?
Nhưng tình huống hiện tại thực sự quá khó xử.
Bên ngoài, mẹ cô liên tục gọi xuống ăn sáng. Còn trong phòng, Lan Đình Yếm lại vươn tay, nhẹ nhàng lau đi đường kẻ mắt bị lem của cô, sau đó cúi xuống hôn cô.
Hơi thở Đô Diêu Chi trở nên gấp gáp.
Cô cảm nhận được xúc tu của hắn quấn lấy mình—thói quen xấu này vẫn không đổi, nhưng dường như hắn rất thích làm vậy. Mỗi khi hôn cô, xúc tu luôn quấn chặt không buông.
Cô vừa lo mẹ sẽ đẩy cửa vào bất cứ lúc nào, vừa bị cuốn vào vòng tay nóng bỏng của Lan Đình Yếm, không tài nào dứt ra được.
Mãi đến khi cảm thấy đã đủ, Lan Đình Yếm mới buông cô ra, khẽ nói:
"Vậy ta xuống lầu chờ Chi Chi."
Hắn biến mất ngay sau đó. Đô Diêu Chi thở phào, nhưng tim vẫn đập thình thịch.
Bỗng nhiên—
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!