Diêu Chi.
Đau.
Đau quá.
Toàn thân đều đau.
A…
Giữa cung điện trung tâm, một nữ tử nằm trong vũng máu khẽ run rẩy. Đôi môi nàng mấp máy, phát ra tiếng r3n rỉ đầy đau đớn. Bộ xiêm y trắng thuần trên người giờ đã nhuốm đỏ, gương mặt tái nhợt lấm tấm máu hòa lẫn với mồ hôi, những sợi tóc dính bết trên trán.
Lúc đầu, Đô Diêu Chi chỉ mơ màng, không hiểu vì sao cơ thể mình lại đau đớn đến mức không thể nhúc nhích. Nhưng dần dần, cô bắt đầu nhớ lại.
Tiểu thuyết, bệnh nan y, hệ thống, Ma giới, ma vật, Ma Tôn…
Vậy ra… Lý do cô đau đớn đến mức này là vì thuốc giảm đau đã hết tác dụng.
Y tiên, cứu ta với! Y tiên đâu rồi? Trước khi ngất đi, rõ ràng cô đã gọi y tiên mà!
Nhưng khoan đã… Trong nguyên tác, Thẩm Họa Mi là người tốt nhất thiên hạ, chỉ cần gọi là sẽ đến. Không, không đúng! Thẩm Họa Mi chỉ sẵn sàng cứu nam nữ chính thôi! Còn cô thì sao? Cô chỉ là nữ phụ! Hơn nữa, bây giờ cô còn đang ở Ma giới, mà Thẩm Họa Mi lại căm ghét ma tu nhất!
Chết chắc rồi.
Lông mi cô run rẩy bất an, ướt đẫm. Những giọt nước mắt lặng lẽ trào ra, thấm ướt tóc mai…
Một chiếc xúc tua bò tới, khẽ động như đang dò xét, mũi nhọn tiến sát bên mặt cô, chạm vào giọt nước mắt vừa lăn xuống.
Nó dừng lại một chút.
Trên xúc tua bạc, những sắc màu kỳ lạ chảy qua như một dòng sông huyền ảo.
Đô Diêu Chi cảm nhận rõ ràng một xúc tua lạnh lẽo chạm lên má cô.
Nước mắt cô còn chưa kịp rơi xuống, chỉ vừa đọng lại nơi khóe mắt, đã bị đầu xúc tua hấp thụ sạch sẽ.
Những xúc tua khác cũng quấn quanh bên người cô, tham lam hút lấy từng giọt máu vương vãi trên mặt đất. Dù là nước mắt hay máu, khi bị hấp thu, những xúc tua bạc kia lại ánh lên từng đợt sáng rực rỡ, lung linh quỷ dị.
Nhận ra điều gì đó, Đô Diêu Chi không nhịn được mà rủa thầm: Lan Đình Yếm, ngươi thật sự không phải là người mà!!
Nhưng đúng vậy, hắn vốn không phải con người.
Hắn là một con quái vật vô cảm. Một Ma Tôn lạnh lùng, tàn nhẫn.
Đô Diêu Chi giãy giụa giữa hai lựa chọn:
"Cố gắng nhịn đau mà nuốt thêm một viên thuốc giảm đau" hoặc
"Cầu xin ai đó kết liễu luôn cho cô đỡ thống khổ."
Sau một hồi do dự, cơn đau dữ dội đã khiến toàn thân cô tê dại, rồi cô lại rơi vào hôn mê.
Khi tỉnh lại, cô thấy mình đang nằm trên một chiếc giường mềm mại, ấm áp.
Sao có thể?!
Chẳng lẽ cô đã xuyên trở về rồi sao? Đã về nhà rồi sao?
Hay tất cả những gì trước đó chỉ là một cơn ác mộng?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!