◎
"Chi Chi có muốn đi dạo trên đảo không?" ◎
Tiên giới từng trải qua một trận náo loạn, nhưng rất nhanh lại trở về vẻ yên bình như trước, tựa như hàng vạn năm qua chưa từng có chuyện gì xảy ra. Chỉ là, bên dưới vẻ ngoài tĩnh lặng ấy, dòng chảy ngầm vẫn cuồn cuộn không ngừng.
Theo nguyên tác, nam nữ chính sau khi trưởng thành một thời gian sẽ giải quyết những vấn đề bị che giấu trong Tiên giới, sau đó mới đối phó với Ma giới.
Đô Diêu Chi lướt qua trong đầu những tình tiết cốt truyện mà nàng đã ghi nhớ, đặc biệt là sự kiện giả thành thân. Sau khi hồi tưởng lại những diễn biến còn lại không còn nhiều phía sau, nàng khẽ thở ra một hơi.
Càng lúc càng gần rồi.
Nàng đưa mắt nhìn lên bầu trời Ma giới, nơi có ánh huyết nguyệt đỏ rực cùng những dãy núi u ám trải dài. Không xa phía trước là Ngọc Chiết Cung rộng lớn, tĩnh mịch. Xung quanh những vách núi, đủ loại ma vật vặn vẹo bò trườn, tạo nên khung cảnh quỷ dị đáng sợ.
Lan Đình Yếm đang đứng trên một ngọn núi khác, những xúc tu của hắn di chuyển khắp nơi, rải xuống những mảnh sao băng màu xanh lục đậm lấy được từ Tiên mộ. Các ma vật lập tức xô đẩy nhau tranh đoạt, trông chẳng khác nào đàn cá chép tranh mồi giữa hồ.
Những mảnh sao băng này không phải loại mà Lan Đình Yếm đang tìm kiếm, nhưng chúng vẫn chứa đựng linh khí, đủ để làm thức ăn cho ma vật.
Rất nhanh, sao băng đã được rải hết.
Những ma vật may mắn ăn được thì thỏa mãn nằm ườn trên mặt đất, trong khi những con không giành được thì tức giận, hoặc bất lực vẫy vùng, hoặc gào rú bay loạn khắp nơi.
Lan Đình Yếm không quan t@m đến đám ma vật, lập tức bước về phía Đô Diêu Chi.
Hắn đứng yên trước mặt nàng, giọng nói trầm thấp vang lên:
"Muốn ra ngoài chơi không?"
Đô Diêu Chi lắc đầu:
"Ta muốn bế quan tu luyện một thời gian."
Lại bế quan… Lan Đình Yếm có vẻ không hài lòng, Lần nữa.
Đô Diêu Chi hơi nhướng mày: Không vui à?
Lan Đình Yếm ngồi xuống bên cạnh nàng, nhẹ nhàng Ừm một tiếng. Hắn mở bàn tay ra, để lộ một vết rách không biết xuất hiện từ bao giờ. Máu màu bạc lạnh lẽo từ lòng bàn tay hắn tràn ra, chảy xuống như suối nhỏ.
Chàng… Đô Diêu Chi chần chừ.
Lẽ nào suy đoán của nàng khi trước thực sự là sự thật?
Lan Đình Yếm khẽ co ngón tay lại, dùng tay kia che đi vết thương, giọng nói thấp dần: Có lẽ đây gọi làphiền muộn
". Chi Chi bế quan, ta sẽ rất lâu không được gặp nàng."
Thật hay giả vậy… Đô Diêu Chi lẩm bẩm,
"Chàng chắc không cố ý làm vậy chứ? Trước đây đâu có…"
Có. Lan Đình Yếm đáp, ánh mắt trầm xuống,
"Lần đầu tiên, ở Lạc Đô."
Lạc Đô?
"Chi Chi và Vân Hoài Thanh từng có hẹn ở Phượng Hoàng Đài. Khi đó, ta chạy từ chùa Minh Giác về, nhìn thấy hai người nói chuyện rất vui vẻ."
Đô Diêu Chi nhớ lại cảnh tượng khi ấy, đột nhiên cảm thấy dường như lúc đó thật sự có gì đó kỳ lạ mà nàng không nhận ra.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!