Chương 76: Lời thề vĩnh hằng

Năm 405 lịch đại lục Aram, Vu thành cử hành tế điển to lớn.

Trong lúc tế điển, một cơn mưa lớn đổ xuống, hoang mạc phía đông, đồng hoang

phía tây, bãi biển phía nam, vùng núi phía bắc, toàn bộ được bao trùm

trong màn mưa.

Tiếng sấm đánh ầm ầm, mọi người dường như có thể

nghe thấy một âm thanh, trong vắt, kéo dài, niệm vu văn cổ xưa trong

gió, cầu xin thần linh ban nước mưa và phì nhiêu cho Aram lần nữa.

Thành Burang, thành Battier, thành Holcim, thành Ariel… các kỵ sĩ của mười

hai thành phía đông liên tiếp thổi còi hiệu trong mưa, tiếng còi hiệu

thê lương xé tan màn mưa, giống như đang khẩn cầu trong tiếng sấm.

Trong đồng hoang phía tây, chiến sĩ man tộc cường tráng tay cầm trường mâu,

nhảy điệu vũ chiến tràn đầy màu sắc nguyên thủy trong mưa. Mái tóc dài

như bờm sư tử bị nước mưa thấm ướt càng thể hiện uy vũ, bọn họ dẫm mạnh

hai chân, giơ cao tay kêu to, "Đại vu, đại vu!" Giờ phút này, đồ đằng

màu xanh trên mặt giống như đã được rót vào sinh mạng.

Dân biển

phía nam, hướng về mặt biển rộng quỳ lạy, bọn họ là dân tộc của biển,

tín ngưỡng thần linh, kính thờ đại vu. Đã bốn trăm năm, đại môn của cung điện đáy biển lại mở lần nữa, tượng thủy tinh tượng trương cho đại vu

Aram và đế vương Aram được bê lên lưng hải thú, Aram đã có đại vu chân

chính, từ nay về sau, dân biển tràn đầy tín ngưỡng, không còn tự cô lập

ngoài đại lục.

Thương dân phía bắc cũng cử hành nghi thức chúc

mừng trọng đại, sau nghi thức, phần lớn hàng hóa được cột lên lưng lạc

đà, sau cơn mưa, đều sẽ trở thành cống phẩm đưa tới Vu thành. Trong

hoang mạc xuất hiện càng lúc càng nhiều ốc đảo, đội thương buôn có thể

đi xa hơn, thậm chí vào sâu trong lãnh địa của dân biển phía nam. Còn về phía tây, nơi đó vẫn không thái bình, nhưng đối với một bộ phận thương

nhân thì chỉ cần có thể kiếm tiền, chiến tranh cũng hoàn toàn không phải là vấn đề. Tất cả, đều là đại vu mang tới.

"Cảm tạ thần linh, cảm tạ đại vu!"

Tế điển của Vu thành kéo dài ba ngày ba đêm, mưa lớn cũng đổ suốt ba ngày.

Trong thần điện, Hà Ninh hoàn thành tất cả lưu trình của tế điển, đi khỏi tầm mắt của mọi người, thì không còn chú ý hình tượng nữa, tê liệt ngồi

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!