Hà Ninh xin thề, vốn ý định của y là muốn đi đón Mudy, không nghĩ tới thằn lằn xanh vỗ cánh
vài cái, quay đầu bay về hướng ngược lại.
"Anh bạn, không đúng, đi bên đó."
Trong tiếng khuyên khổ sở, tốc độ của thằn lằn xanh càng thêm nhanh. Hà Ninh
chưa từng biết nó có thể bay nhanh như thế, giống như sao băng vụt qua
chân trời, trong chớp mắt chỉ để lại cho người khác một đường tàn ảnh
giữa trời đêm.
Ngồi trên lưng thằn lằn xanh, Hà Ninh không dám
nói chuyện nữa, vừa mở miệng, gió vù vù thổi vào miệng, chỉ có thể liều
mạng dán chặt trên lưng thằn lằn xanh, cố gắng mở rộng hai tay, ôm chặt
cổ thằn lằn xanh.
Trừ vảy ra, trên người thằn lằn xanh không có
bất cứ chỗ nào mượn lực. Trước kia cũng không phát hiện có gì không thỏa đáng, hiện tại xem ra, phi hành trên không mà không có dây an toàn, vô
cùng vô cùng kinh tâm động phách.
Hà Ninh nhắm chặt hai mắt, tai
trái bắt đầu ong ong, tốc độ của thằn lằn xanh quá nhanh, may là ban
đêm, nếu là ban ngày, chịu tội không nói, hậu quả quả thật không thể
tưởng tượng.
Dùng biện pháp nào mới có thể khiến vị này dừng lại? Không dừng lại cũng nên giảm tốc độ chút đi? Y không có hứng thú ngồi
hỏa tiễn dạo trời đêm đâu.
Dần dần, cánh tay Hà Ninh bắt đầu tê
dại, hơi thở cũng trở nên không thuận, sơ sảy không nắm chặt, xém chút
trượt khỏi lưng thằn lằn xanh.
Trong nguy cấp, khuyên tai trái
thoáng chốc phát quang, rọi sáng bầu trời trên hoang thành. Hà Ninh lúc
này mới phát hiện, thằn lằn xanh bay thật nhanh, nhưng lại không hề rời
khỏi phạm vi hoang thành, mà giống như lạc mất phương hướng, bay vòng
tròn giữa không.
Trong kim quang, cảm xúc của thằn lằn xanh dần
ổn định lại, tốc độ cũng chậm xuống. Hà Ninh thở ra một hơi, cẩn thận
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!