Chương 47: Tín đồ đưa tới cửa

"Bị bộ tộc trục xuất?"

Nghe lời nói ngắt ngứ của nam nhân trước khi ngất, lại nhìn dấu ấn trên cổ

tay họ, các cô nương vốn muốn mang họ về doanh trại lại do dự.

Người Dorsha phụ thuộc thành Battier, ba nam nhân trước mắt đều là tráng

niên, nhưng lại bị trục xuất, nhất định đã phạm đại tội.

Đáng

nghi ngờ hơn nữa là, từ thành Battier tiếp cận biên giới phía đông tới

hoang thành trong đại mạc này, bọn họ làm sao sống sót? Người bình

thường vào hoang mạc, rời khỏi bộ lạc, không có gia súc, lại không quen

thuộc vị trí ốc đảo, căn bản không sống qua được ba ngày!

"Nadya, sao vậy?"

Một cô nương chăn thả khác dẫn lạc đà đi tới, âm thanh nam nhân nói rất

nhỏ, chỉ có cô nương đứng trước mặt hắn mới có thể nghe thấy.

"Oni, bọn họ là người Dorsha phụ thuộc thành Battier." Nadya quay đầu nói,

"Nếu tôi đoán không sai, chắc là chiến sĩ bị bộ tộc trục xuất."

"Cái gì?" Oni kinh ngạc, "Bọn họ sao lại đi tới đây?"

"Tôi cũng không biết." Nadya dùng roi chọt nam nhân vừa nói chuyện, "Nói còn chưa xong đã ngất rồi."

"Có cứu bọn họ không?"

"Tôi không xác định." Nadya nhíu mày, "Không có sự cho phép của chủ nhân,

chúng ta không nên mang bất cứ ai trở về, đặc biệt là bọn họ."

"Vậy…" Oni chần chờ một chút, nói: "Giết bọn họ?"

"Không cần, bỏ họ lại đây, không bao lâu nữa chim ăn thịt thối sẽ tới thôi."

Trong hoang mạc, chim ăn thịt thối tụ tập chỉ đại biểu một chuyện, tử vong.

Oni còn muốn nói gì đó, Nadya đã lên lưng lạc đà, quất roi đi tới đàn gia súc.

"Không còn sớm nữa, trở về sớm thôi."

"Ừm."

Hai cô nương lùa dê ba sừng về ốc đảo, không nhìn lại phía sau một cái.

Tiếng lục lạc vang lên, âm thanh thanh thúy như gọi tỉnh nam nhân đang

hôn mê, ngón tay dính đầy cát vàng nhẹ động một chút.

Nadya và

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!