Sâu trong đồng hoang phía tây, cát đá lởm chởm, vách núi cao tới trăm mét là lãnh địa của chim ăn thịt thối.
Bộ tộc Bờm Đen vì tránh né truy sát của người Canyon, đã hai ngày hai đêm
không nghỉ ngơi. Trừ lạc đà và địa hành thú để cưỡi, lều và phần lớn
những thứ khác đều bị ném đi, chỉ để giảm bớt gánh nặng cho lạc đà, tăng nhanh tốc độ.
Trên đường chạy trốn, trong bộ tộc không ngừng có
người chết, đa số là người già có tuổi và trẻ con yếu ớt, trong đó còn
bao gồm tế tự của bộ tộc Bờm Đen.
Tế tự mới chỉ có tám tuổi,
không có chỉ dẫn của tế tự trước, gặp phải hoàn cảnh đáng sợ thế này,
người Bờm Đen chung quy khó thoát khỏi vận mệnh chết chóc.
Mấy
chiến sĩ leo lên vách núi, muốn nghĩ biện pháp tránh khỏi hang ổ chim ăn thịt thối, nhìn từ xa, cát bụi cuồn cuộn, có thể thấy kẻ địch sắp tới.
"Tộc trưởng, là người Canyon!"
Tộc trưởng Bờm Đen mở miệng cắt miếng thịt lạc đà, tia máu chảy xuống khóe
môi hắn, khiến đồ đằng trên mặt trái càng thêm dữ tợn.
Không có
lửa, chỉ có thể ăn sống, thịt một con lạc đà không đủ chia cho toàn tộc
nhân, người già còn sống từ bỏ phần của mình, nữ nhân cũng đưa phần thịt được chia cho hài tử. Các chiến sĩ yên lặng không nói, mở miệng cắn
thịt, mỗi người đều tự biết rõ, có lẽ đây là bữa ăn cuối cùng của họ.
"Ito." Tộc trưởng Bờm Đen ăn xong thịt, cắn nát phần xương còn lại, gọi mấy
chiến sĩ cường hãn nhất trong tộc tới, "Các ngươi dẫn hài tử và nữ nhân
đi hướng đông."
"Tộc trưởng."
"Người Canyon sẽ không bỏ
qua cho ta." Tộc trưởng Bờm Đen phun bã xương ra, vẻ mặt hung ác, "Honsu và Sói Trắng đã diệt tộc, Bờm Đen ít nhất cũng phải để lại vài giống
nòi!"
"Tộc trưởng, chúng tôi thà tử chiến với người Canyon!"
Chiến sĩ man tộc trời sinh dũng mãnh cương nghị, chết trên chiến trường là
một vinh quang, bỏ lại tộc nhân chạy trốn là sỉ nhục cả đời.
"Đây là mệnh lệnh!" Tộc trưởng Bờm Đen đứng lên, siết chặt trường mâu, thân
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!