Hoang thành cứ như gặp phải động đất mạnh nhất, hoàn toàn đổ sụp.
Khe nứt cực lớn xuyên suốt đông tây, nước sông phun lên nhấn chìm gần nửa
thành trì. Tiếng nước ầm ầm, đường nứt vẫn đang không ngừng kéo dài mở
rộng. Tất cả, rất dễ khiến người ta nảy sinh lỗi giác, quốc gia của tử
thần đã mở cánh cửa lớn, mời tất cả sinh linh trên nhân thế vào ở.
Miya quỳ dưới đất, không ngừng niệm vu văn cầu nguyện, vẻ mặt các cô nương
và ông cháu thợ rèn nhìn Hà Ninh và Mudy, giống như nhìn thần linh.
Các kỵ sĩ quỳ một gối, rất khó dùng từ nào hình dung vẻ mặt của họ lúc này, kinh hãi, quái dị, sùng bái?
Trong ánh vàng, Hà Ninh nhíu mày dính chặt, xây lại hoang thành là một phiền
phức, nhưng di cốt thằn lằn đỏ ở dưới đất, bảng đồng và cuộn da dê trong mật thất lại khiến y càng bận tâm hơn. Nước sông ngầm phọt lên, có nhấn chìm mật thất không? Những bảng đồng và cuộn da dê đó có bị nước cuốn
đi không? Hà Ninh không thể bảo đảm. Kế sách hiện tại, chỉ có nhanh
chóng để nước sông rút đi, nghĩ biện pháp khiến khe nứt dừng lại, mới có thể xác định tình huống thực tế.
Thần điện sụp không sao hết,
hài cốt thằn lằn đỏ bị nước cuốn đi, thứ trong mật thất bị mất, mới sẽ
khiến Hà Ninh ôm đầu đụng tường.
Nghĩ thế, Hà Ninh bỏ lơ Mudy
đứng bên cạnh, đi xuống dưới, thằn lằn xanh theo sát sau lưng, thằn lằn
đen dưới vuốt nó mở miệng muốn giãy dụa, nhưng không có tác dụng. Tình
hình này đảo ngược một trời một vực với trước kia, thằn lằn đen cường
hãn nhưng không có cánh, không biết bay, bị thằn lằn xanh kéo lên không, chắc chắn phải nằm ở thế yếu.
Khi Hà Ninh đáp xuống, kim quang
trên không cũng phân ra thành từng đường cong, bay tới chỗ màn nước đang phun liên lục không nghỉ. Kim quang yếu dần, trong màn nước phản chiếu
bộ dáng hiện tại của Hà Ninh.
Áo trên và quần dài màu vàng nâu bị gió tốc lên, mái tóc dài đen múa may theo gió, đôi mắt sâu thẳm như bảo thạch thuần túy. Trên tai trái, máu tươi men theo khuyên tai chảy
xuống, giữa bảo thạch màu đen như có một ngọn lửa đang thiêu đốt nhảy
nhót.
Hà Ninh vẻ mặt nghiêm túc, văn tự khắc sâu trong ký ức, đang không ngừng tuôn ra khỏi miệng.
Đại vu tóc đen mở rộng đôi tay, vu văn chuyển vòng quanh người, từ vô hình
biến thành hữu hình, từ trong suốt thành nhuộm đỏ máu.
Trong không khí lan tràn sức mạnh tới từ cổ xưa, âm điệu viễn cổ, tiếng ngâm mờ mịt, kéo dài, linh hoạt kỳ ảo.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!