Nóng, nóng quá!
Thân thể Hà Ninh cứ như bị một ngọn lửa bao lấy, từ trong ra ngoài, gần như
muốn thiêu đốt sạch. Hơi thở thoảng qua cổ, cánh tay giữ chặt cổ tay và
eo, không những không khiến nhiệt độ giảm bớt, ngược lại còn thiêu lên
ngọn lửa đáng sợ hơn.
Đối với Hà Ninh lúc này, nó giống như một sự giày vò. Một sự giày vò dù cố gắng giãy dụa, cũng không thoát được.
Hà Ninh nghiêng đầu đi, cắn chặt môi, âm thanh khó thể khống chế vẫn không ngừng tràn ra khỏi môi.
Trong bóng tối, đôi mắt màu vàng nhìn y chằm chằm, giống như dã thú đang vây khốn con mồi.
Áo trên bị kéo ra, hơi thở như sắp dung hóa người dời khỏi cổ, đi theo
đường máu chảy từ vết thương, đi thẳng tới lồng ngực, dừng lại trên
bụng, đôi môi mềm lướt qua, Hà Ninh không tự giác cong người, trở nên
hoảng sợ trong nhiệt độ nóng bỏng, khoái cảm cùng khó nén chảy khắp tứ
chi bách cốt, cùng kéo đi lý trí còn tồn đọng của y.
Thắt lưng bị kéo ra, cánh tay lớn chậm rãi đi xuống, nâng chân Hà Ninh lên, hàm răng nhẹ cắn dưới gối.
Run rẩy, không thể khống chế truyền khắp toàn thân.
Cổ tay được buông ra hồi phục lại sức mạnh, ngón tay bóp chặt tấm thảm dưới người.
Xoẹt__
Móng tay sắc bén rạch đứt một góc thảm, thêm vài cái nữa, tấm thảm dệt bằng lông lạc đà hoàn toàn có thể nhắm mắt xuôi tay.
Hà Ninh thở dốc mở hai mắt ra, cố gắng kéo lại một tia lý trí cuối cùng còn đọng lại.
Chân đã bị nâng lên, chân trần bị nắm chặt, mái tóc dài màu vàng như một tấm lưới vàng, quấn lên người y, Hà Ninh cắn chặt môi, tay chân bắt đầu trở nên mềm nhũn, từ sức lực nắm trên chân y, nam nhân đang phủ lên người
tựa hồ cũng không tốt hơn y bao nhiêu.
Mặt y càng bỏng hơn nữa, phản ứng bản năng căn bản không thể dùng ý chí để di dời, cắn chặt răng không thể phủ nhận, y xx rồi.
Cùi chỏ chống lên thảm, ngửa đầu, lại bị cắn vào cổ họng, may mà chỉ là cắn nhẹ, nếu không mạng nhỏ phải lo.
"Đợi đã…"
Không cần so sánh gì, Hà Ninh đã biết câu này của mình nói vô lực thế nào.
Đáp án Mudy cho y là buông lỏng cổ họng y ra, chuyển sang mút vai y.
Màn đêm không ảnh hưởng tới thị lực của Hà Ninh, y có thể thấy rõ vết răng lưu lại trên vai, chỉ là nhìn, đầu lại bắt đầu lơ mơ.
Cánh tay lại vô lực chống đỡ thân thể, cho dù biết như thế là tự tìm đường
chết, chân vẫn không tự chủ ma sát phần eo Mudy, Hà Ninh muốn khóc, tiếp tục như thế nên làm sao mới tốt?
Nam nhân quả nhiên là động vật suy nghĩ bằng nửa thân dưới sao?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!