Tử vong không đáng sợ.
Đối với chiến sĩ bộ tộc, chết trên chiến trường đại biểu vinh dự. Mà bọn
cướp sa mạc, sớm đã xem sinh mạng như trò chơi. Nhưng, bị xé thành hai
nửa như thế, còn chỉ có thể mở mắt nhìn, nỗi sợ này vượt xa con người có thể thừa nhận.
Hà Ninh mặt không biểu cảm đứng cạnh xác kẻ địch
đã chết, dùng mu bàn tay lau vết máu trên mặt, mùi vị vốn nên gay mũi
lại mê người kỳ lạ, rất muốn liếm một cái.
Đôi môi vào một giây cuối cùng sắp tiếp xúc mu bàn tay liền ngừng lại, trong mắt lóe qua một tia giãy dụa.
"Quái vật!" Một chiến sĩ bộ lạc kêu lên, "Đại vu hạ thần dụ, y là ma quỷ! Ma qủy tạo nên tất cả tai họa."
Sợ hãi sinh ra điên cuồng, điên cuồng đè ép lý trí, bọn cướp vây quanh
thằn lằn xanh và các chiến sĩ đều giơ cao loan đao, hét to lao về phía
Hà Ninh.
Giết chết y! Giết chết quái vật này!
Tất cả tai họa sẽ có thể kết thúc!
Các chiến sĩ man tộc bị kẻ địch số lượng quá đông quấn lấy, Kony vung
trường mâu lấy đi từng mạng sống, dùng tốc độ nhanh nhất lao tới số nam
nhân đang bao vây Hà Ninh.
Thằn lằn xanh gào lên, máu nhiễm đỏ vảy của nó.
Điên rồi, tất cả đều điên rồi.
Hà Ninh đột nhiên cười, mang theo tình cảm không thuộc về y.
Bốn trăm năm trước, y chính là vì những người thế này mà chết? Ngu xuẩn cỡ nào.
Y là quái vật sao? Có lẽ.
Nhìn loan đao nghênh diện chém xuống, đập vào trong mắt là gương mặt thoáng
chốc uốn éo, móng tay sắc bén xuyên qua lồng ngực kẻ đó, máu tươi phun
ra từ chỗ thân thể bị xuyên qua, tất cả đột nhiên vỡ nát trong mắt.
Một người, hai người, ba người…
Giết chóc, như không có điểm dừng.
Sự sợ hãi của kẻ địch, sự kinh ngạc của Kony và chiến sĩ man tộc, nhất nhất rơi vào mắt.
Hà Ninh đột nhiên hiểu rõ, sau khi gặp Kony, phiền muộn thường xuyên trào lên trong ngực đại biểu cái gì.
Sát ý.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!