Chương 11: Lại về hoang thành

Trên đường về hoang thành không mấy yên tĩnh, đàn động vật xảy ra hỗn loạn.

Nguyên nhân rất đơn giản, sói sa mạc đói quá giết chết một con thỏ, địa hành

thú lại nuốt luôn sói sa mạc. Mấy con cáo ăn mất chuột sa mạc trong đội

ngũ, còn lén tập kích chim tước xám giữa trời. Không đợi liếm sạch vết

máu và lông vũ ở khóe miệng, đã gặp phải sự vây công của đàn chim tước

xám, hoảng không còn đường, chạy tới bên miệng địa hành thú, kết quả

không nghĩ cũng biết, toàn bộ trở thành điểm tâm cho địa hành thú. Chim

tước xám tức giận không nơi phát tiếc, dứt khoát vây quanh địa hành thú

phát động tiến công, đừng thấy dáng người nhỏ, mỏ và vuốt lại vô cùng

sắc bén, không tới mấy phút vảy giáp của địa hành thú đã bị mỏ thành túi ăn mày, lộ ra máu thịt đỏ hồng.

Hà Ninh coi như được kiến thức

sự lợi hại của chim tước xám, khó trách chim ăn thịt thối và diều hâu

thà bắt thỏ bắt chuột, cũng không đi chọc tới loại chim này.

Thấy cục diện càng lúc càng hoảng loạn, thằn lằn xanh ngồi trên lưng ma mút

rục rịch muốn thử, Hà Ninh thở dài, nhân tâm loạn rồi, đội ngũ thật

không dễ dẫn dắt mà. Đứng lên, thanh thanh cổ họng, một tiếng kêu thanh

thoát truyền ra theo gió nóng trong hoang mạc, an ủi sự nóng nảy của các động vật.

Có trượng nghĩa, cũng không thể chống lại bản năng.

Hà Ninh có thể cung cấp nước cho chúng, lại không thể cung cấp thức ăn.

Sói và thỏ đã định là yêu nhau giết nhau cả trăm năm, quy luật của đại tự nhiên, bất cứ ai cũng không thể thay đổi.

Ngược lại linh dương sừng dài lại khiến Hà Ninh hoàn toàn thay đổi cách nhìn, mười mấy con linh dương tụ lại, sừng dài bén nhọn cứng chắc đối ngoại,

giống như chiến trận hình tròn của đoàn quân La Mã cổ, đụng vào, đâm

trúng thì chính là bốn lỗ máu, địa hành thú cũng đừng mơ toàn thân mà

lui.

Tiếng kêu kéo dài mấy phút, các động vật nhe răng đối đầu

dần bình tĩnh lại. Đảo mắt nhìn quanh, là y không đúng, để động vật ăn

thịt và động vật ăn cỏ đi với nhau, thuần túy là não giật gân.

"Mọi người tản ra đi." Hà Ninh một tay vuốt qua tóc trước trán, giọng không lớn, "Ai về nhà nấy."

Năng lực sinh tồn của các động vật ở nơi hoang dã mạnh hơn nhân loại, đầm

nước đã lưu lại suốt đường, khẳng định đều nhớ. Hà Ninh không thể tiếp

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!