Tiếng voi gầm vang lên trong sa mạc, thân hình to lớn, tượng trưng cho sức mạnh vô địch.
Cùng sự xuất hiện của voi ma mút, tiếng gầm của thú địa hành cũng từ xa
truyền tới, vảy giáp giăng phủ như cá sấu, tứ chi thô tráng, cái đuôi
đáng sợ, răng nhọn thật lớn, chúng là đồ đằng và tượng trưng của man tộc phía tây.
"Man tộc!"
Hạn hán nguy kịch, kích động mâu
thuẫn của phần đông đại lục Aram, man tộc ở phía tây cũng nhân cơ hội
xâm nhập, tại địa giới hoang mạc biên cảnh, xung đột thường xuyên xảy
ra. So với man tộc đã quen với thời tiết khắc nghiệt ở phía tây và kẻ
mạnh ăn kể yếu, các bộ lạc phía đông rõ ràng ở thế hạ phong. Trừ số ít
thành phố và nơi phụ thuộc, những bộ tộc khác hoặc nhiều hoặc ít đều
chịu thiệt trong tay man tộc.
Phần đông và phần tây đại lục Aram kết huyết thù. Cho dù hạn hán thời gian dài có thể kết thúc, hòa bình cũng rất khó tới đây.
Tiếng gầm của voi ma mút và địa hành thú vang vọng hoang mạc, các kỵ sĩ của
thành Burang vội rút kèn lệnh trong ngực ra, liên tục thổi vang.
Tiếng kèn lệnh thấp trầm kéo dài truyền ra xa, cửa thành Burang mở ra, kỵ sĩ
võ trang toàn bộ từ trong thành nối đuôi đi theo tiếng kèn lệnh lao vào
hoang mạc.
Hai mắt đỏ máu của thằn lằn đen nhìn chằm chằm voi ma
mút phía trước, tựa hồ căn bản không đặt thằn lằn xanh nằm dưới đất và
Hà Ninh vào mắt. Kẻ địch và con mồi của nó đều phải là kẻ mạnh. Lúc này
thằn lằn xanh quá mức nhỏ yếu, nhỏ yếu đến mức có thể dễ dàng bị giết
chết.
Trong ngực Hà Ninh tràn đầy lửa giận, ngọc thạch đen trên tai đã bị nhuốm máu đỏ.
Đột nhiên, một kỵ sĩ kinh ngạc kêu lên: "Không có người man tộc!"
Khi voi ma mút và địa hành thú lại gần, các kỵ sĩ mới phát hiện, trên lưng chúng nó ngay cả bóng dáng man tộc cũng không có!
"Chuyện gì vậy?"
Nếu không có man tộc thúc roi, những cự thú này căn bản sẽ không lại gần
hoang mạc phía đông, một khi đi lầm vào, rất có thể vì thiếu nước mà
chết, trở thành mỹ thực của chim ăn thịt thối.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!