"Biểu ca, Nam Tường xin cáo lui."
Ta khom người hành lễ, chuẩn bị rời đi. Chu Kim An dường như sững người lại, đột nhiên lên tiếng: Đêm qua...
Tim ta đập thình thịch, chẳng lẽ hắn muốn tính sổ với ta sao? Cũng đâu có thành công đâu. Tuy rằng hắn bị chuốc thuốc mê rồi ngất đi, nhưng giờ người ta vẫn khỏe mạnh bình thường.
Nói cho cùng, hắn còn xé rách một bộ y phục của ta, bộ y phục đó là bảo bối ta mới mua ba lượng bạc, bình thường không nỡ mặc, người chịu thiệt là ta mới đúng.
"Đêm qua, muội có đến phòng ta không?"
Hắn ngẩng đầu nhìn ta.
Ta sững người, chớp chớp mắt.
Không có.
Không có? Giọng nói có chút không chắc chắn.
"Đêm qua xảy ra hỏa hoạn, muội sợ hãi không dám bước ra khỏi cửa phòng nửa bước, Biểu ca có phải là gặp ác mộng rồi không?"
Tia sáng le lói đã ngủ quên nhiều năm trong đầu ta bỗng lóe lên rực rỡ vào khoảnh khắc này.
Hắn cau mày, nhìn thẳng vào ta, trong mắt có vẻ dánh giá.
Ta cười rạng rỡ, vẻ mặt chân thành:
"Biểu ca trông có vẻ sắc mặt không tốt, cần phải chú ý nghỉ ngơi mới được, Nam Tường sau này... sẽ cố gắng không làm phiền Biểu ca nữa."
Nói xong, ta nhìn vào ánh mắt sâu thẳm khó hiểu của hắn, khom người hành lễ, xoay người rời đi.
Ta thở hổn hển chạy đến quầy hàng nhỏ. Ta đưa chiếc vòng ngọc Di mẫu tặng cho cô bé, đồng thời cam đoan sau khi học thành nghề sẽ không bày hàng trong vòng năm con phố gần đây, cô bé mới đồng ý nhận ta làm đồ đệ.
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Vì vậy, những ngày tiếp theo, ta ngày nào cũng đi sớm về khuya, vừa học nghề vừa bày hàng cùng cô bé, tràn đầy năng lượng. Ban đầu cô bé chê ta vụng về, nhưng ta không để tâm, cười hề hề tiếp thu tất cả, dần dần hai người thân thiết như chị em ruột.
Ở trong thâm cung đại viện lâu ngày, ta mặc áo vải thô sơ, không trang điểm phấn son, ngồi bên đường, tay không ngừng làm việc, thỉnh thoảng lại nói cười vài câu, lại có một cảm giác thanh thản, yên bình khác lạ.
Hôm đó, trên đường có một chiếc xe ngựa chở hàng bị giật mình, con ngựa hí vang rồi lao về phía chúng ta, người đi đường hét lên kinh hãi.
Ta gọi Sư phụ, lao đến ôm lấy cô bé, che chở cô bé dưới thân mình.
Con ngựa dừng lại ngay trước mặt chúng ta chỉ cách nửa bước.
Hai chúng ta kinh hoàng nhìn lại, thấy dây cương đang bị một nam tử cao lớn nắm giữ bằng một tay. Mặt trời chiếu trên đỉnh đầu hắn, ngược sáng, không nhìn rõ mặt.
Chỉ cảm thấy đó là một người đàn ông vạm vỡ, trước mắt chỉ nhìn thấy phần thân dưới của hắn, vạt áo màu xanh đen viền vàng phản chiếu ánh sáng lấp lánh, thoạt nhìn vô cùng sang trọng.
Bên cạnh có hộ vệ nhanh chóng chạy đến, vây quanh hắn.
Người nọ im lặng đứng trong vầng hào quang một lúc, dường như đang nhìn chúng ta. Ta định mở lời cảm ơn ân cứu mạng, nhưng chưa kịp nói thì người nọ không nói một lời, quay người nhảy lên một chiếc xe ngựa sang trọng có mái che, hộ vệ xếp hàng chạy theo phía sau, khí thế hùng hậu, trong nháy mắt đã biến mất.
Cô bé thò đầu ra từ trong lòng ta:
"Ta nhận ra chiếc xe ngựa đó."
Ta bật cười:
"Người kia thoạt nhìn là nhân vật cao quý không thể với tới, làm sao muội lại nhận ra được?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!