Sáng sớm hôm sau, vừa thấy cửa phòng Di mẫu mở ra, ta liền quỳ sụp xuống.
"Di mẫu, không phải Nam Tường vô dụng, mà là trời không chiều lòng người! Đêm qua sắp thành công rồi, ai ngờ trong phủ lại xảy ra hỏa hoạn! Thật sự là cháy nhà, nếu không tin người cứ gọi hạ nhân lên hỏi!"
Di mẫu với hai quầng thâm đen dưới mắt, vẻ mặt vô cảm:
"Ta vừa tổ chức cứu hỏa vừa kiểm kê tài sản, bận rộn cả đêm, ngươi nói cháy nhà ta lại không biết sao?"
"A, Di mẫu quán xuyến việc nhà, chắc chắn là biết rồi." Ta lập tức lộ ra vẻ mặt đau lòng, nịnh nọt nói:
"Di mẫu đêm qua chắc hẳn mệt lắm, hai mắt thâm quầng, trông như già đi mười tuổi vậy."
Ánh mắt Di mẫu bỗng nhiên lộ ra vẻ hoảng hốt, sờ lên mặt mình, gặng hỏi:
"Thật sao? Mắt ta trông đáng sợ lắm à? Trông rất già sao?"
Ta ngơ ngác gật đầu.
Bà chỉ tay vào trán ta:
"Mau! Đến Tú Trân Phường mua cho ta lọ Cao Ngọc Nén đắt nhất!"
Ta tỏ vẻ không đồng tình:
"Cao của Tú Trân Phường chẳng có tác dụng gì đâu, Di mẫu đừng để bị lừa, người đây là do tuổi tác đến rồi, thay đổi bình thường thôi mà."
Mắt bà như muốn nứt ra, gào lên:
"Ngay bây giờ! Lập tức!"
Giữa những tiếng gầm thét của bà, ta cuống cuồng chạy trốn.
Đi một mình trên đường lớn, ta vừa buồn bã vừa chán nản. Quyến rũ Chu Kim An không thành, hình như còn bị Di mẫu thất sủng nữa. Sau này phải làm sao đây!
Liếc mắt một cái, ta thấy có một quầy hàng bán giỏ tre bên đường. Màu sắc, kiểu dáng đều đẹp mắt vô cùng, khiến người ta không thể rời mắt. Người bán hàng chỉ là một cô bé mười ba, mười bốn tuổi, hai tay đang thoăn thoắt đan lát.
Ta chợt nảy ra một ý, bước tới:
"Tiểu muội muội, học đan giỏ tre này có khó không?"
Cô bé:
"Nếu tay chân nhanh nhẹn thì không khó."
Ta nhớ đến nút thắt dây lưng của Chu Kim An đêm qua, ngập ngừng nói:
"Nếu không được nhanh nhẹn cho lắm thì sao?"
Cô bé nghiêng đầu:
"Vậy thì chỉ có thể chăm chỉ bù lại thôi."
Mắt ta sáng lên:
"Muội muội tốt bụng! Ta rất chăm chỉ!"
Phải rồi, ta phải tìm cho mình một con đường lui! Ta vốn cũng không ham phú quý nhân gian, nếu học được nghề này, cùng lắm thì về quê bán giỏ tre! Ta học được rồi, lại dạy cho Nhị muội, Tam muội cùng đan, còn lo gì không sống nổi?
Quyết định xong, ta vội vàng đến Tú Trân Phường mua Cao Ngọc Nén, chạy một mạch đến Chu phủ, dặn dò người gác cổng đưa cho Di mẫu, định bụng không vào cửa nữa mà lập tức đi bái sư.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!