Chương 3: (Vô Đề)

4

Từ hôm đó trở đi, Chu Kim An đối xử với ta còn tệ hơn trước.

Trước đây gặp mặt, tuy lạnh nhạt ít nói, nhưng ít nhất vẫn có thể nói chuyện bình thường.

Còn bây giờ, nhìn thấy ta từ xa đã quay người bỏ đi, lộ rõ vẻ chán ghét, tránh ta như tránh tà vậy.

Hạ nhân quen nhìn sắc mặt chủ nhân, thấy ta không được chủ tử yêu thích như vậy, ai nấy đều hả hê, nói bóng nói gió.

Ta buồn bực vô cùng.

Di mẫu gọi ta đến nói chuyện.

Sau khi cho lui hạ nhân, bà lộ rõ vẻ mặt không vui.

"Con sống đúng là uổng phí cho cái gương mặt này!"Ba năm rồi, người có chút bản lĩnh thì con cái đã ôm hai đứa rồi, con thì hay rồi, không quyến rũ được, còn biến thành kẻ thù.

"Ta cúi đầu, lí nhí nói:"Chuyện này cũng không đơn giản như vậy, di mẫu tự mình thử thì sẽ biết.Di mẫu trừng mắt:Vô lễ! Ta bao nhiêu tuổi rồi mà còn đi thử?!Nhưng biểu ca chính là không thích con, con biết làm sao?Ta tỏ vẻ vô tội:Con ưỡn n.g.ự. c ra trước mắt hắn, hắn chê che mất tầm nhìn.

"Con ngã vào lòng hắn, hắn nói eo con không tốt nên đi khám."Con nhìn hắn với ánh mắt đong đầy tình ý, hắn nói nữ tử nên tự trọng tự ái.

"Ta buồn đến muốn khóc."Di mẫu, hắn khó quá, hay là đổi người khác đi, con đi thử quyến rũ Thượng Thư đại nhân xem sao!

"Di mẫu đột nhiên đập bàn đứng dậy."To gan! Con dám!

"Ta bảo con đến đây là để giúp ta tranh quyền đoạt lợi, không phải để con đến tranh giành quyền lực với ta!"

Ta ôm mặt, ư ư khóc lên.

Đừng khóc nữa!

Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!

Di mẫu quát lên, lấy từ dưới đệm ra mấy cuốn sách, ném vào mặt ta.

Trang sách mở ra là đủ loại tranh xuân cung đồ không thể tả.

Ta ngừng khóc, ngơ ngác nhìn những bức tranh, vừa kinh ngạc vừa nghi hoặc:

"Nhân thể vậy mà có thể như vậy..."

Di mẫu ôm trán, vẻ mặt hận sắt không thành thép.

"Mấy cuốn sách này cầm về nghiên cứu kỹ lưỡng, nhất định phải dung hội thông suốt."Tối mai, ta sẽ sắp xếp người hạ thuốc hắn, con tắm rửa sạch sẽ, ăn mặc đẹp đẽ rồi đến phòng hắn.

"Ngày mai mà còn không thành công, ta sẽ cho người đi đón Nhị muội!"

5

Ta trải qua hai ngày mệt mỏi rã rời cả người.

Tất cả đều tại mấy cuốn sách tranh kia.

Di mẫu bảo ta phải học thuộc lòng, ta vắt óc suy nghĩ mới miễn cưỡng nhớ được chín chín tám mốt kiểu.

Có vài tư thế, độ khó không thể tưởng tượng nổi, nếu không phải hai người nhỏ trên tranh không mảnh vải che thân, ta thật sự nghi ngờ di mẫu lấy nhầm sách luyện võ công.

Ta là người biết nghe lời.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!