Ta từng nghi ngờ hắn có sở thích đoạn tụ.
Cho đến một lần nhìn thấy hắn nói chuyện với Nguyễn Tố Tâm, vẻ mặt dè dặt, đỏ mặt tía tai.
Mới hiểu, hắn không phải là không thích nữ nhân.
Hắn chỉ là không thích kiểu như ta.
Hắn yêu mến là người thục nữ đoan trang, phẩm hạnh cao quý.
Yêu mến là vầng trăng sáng nhất kinh thành, Nguyễn Tố Tâm.
Ta vô cùng chán nản.
Di mẫu lại không cho là vậy.
"Ta không tin có nam nhân nào không thích kiểu như con, Chu Kim An hắn dù có quân tử đến mấy, chẳng lẽ lại không phải là nam nhân?"
Dưới sự kiên trì của bà, ta trăm trận trăm bại, trăm bại trăm trận.
Trong phủ, ánh mắt của hạ nhân nhìn ta dần dần khinh miệt, coi thường.
Ngoài phủ, danh tiếng ta theo đuổi nam nhân mà không được truyền ra ngoài.
Các công tử tiểu thư trong kinh thành thường lấy ta ra làm trò cười.
Còn đặt cho ta một biệt danh: Tràng Nam Tường tiểu thư ( kiểu người chủ động câu dẫn nam nhân).
Ta họ Trang, tên Nam Tường.
Cũng, khá là phù hợp.
3
Chu Kim An mở tiệc trong phủ, mời vài vị công tử thế gia và đồng liêu đến ngâm thơ đối ẩm, trong đó, còn đặc biệt mời Nguyễn Tố Tâm.
Nguyễn Tố Tâm được gọi là
"đệ nhất thục nữ kinh thành", không chỉ có nhan sắc khuynh quốc khuynh thành, mà còn nổi tiếng về cầm kỳ thi họa, nhiều lần biểu diễn tài nghệ trong các buổi tiệc cung đình, do đó khá quen thuộc với các thế gia đại tộc, thỉnh thoảng có qua lại.
Ta cố ý đến xem vị Nguyễn tiểu thư này, nếu có thể học được một vài tư thái, có lẽ Chu Kim An sẽ có cái nhìn khác về ta.
Họ đang cao nói chuyện trên trời thấp nói chuyện dưới biển), nói cười vui vẻ) trong đình nghỉ mát.
Nhìn từ xa, nữ tử duy nhất có dáng người yểu điệu, tiên tư trác tuyệt, tư thái hơn người), rõ ràng là trung tâm của câu chuyện.
Ta xách hộp đựng thức ăn chậm rãi bước trên cây cầu nhỏ.
Gió xuân mơn man, cánh hoa nhỏ li ti rơi như mưa, mang đến một làn hương hoa thoang thoảng.
Bên trong bỗng nhiên im lặng, ai nấy đều mở to mắt nhìn về phía này.
Ta hơi hoảng hốt, chẳng lẽ là đầu tóc, quần áo có vấn đề?
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Đi đến gần, mặc kệ những ánh mắt như bị cảnh tượng vừa rồi làm cho kinh diễm, ta khẽ hành lễ, nói với vẻ ngại ngùng:
"Biểu ca, di mẫu bảo muội mang thêm chút đồ ăn đến, nói đừng để chậm trễ các vị quý khách."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!