Lam Ngạn dường như rất bận rộn vào ban ngày, chẳng bao giờ thấy bóng dáng hắn ta đâu cả, nhưng buổi tối hắn nhất định sẽ có mặt, luôn pha trà, ngồi đó đợi ta.
Tháng giêng cứ thế trôi qua lúc nào không hay.
Trong phủ cái gì cũng có, mọi thứ đều chu đáo, đầy đủ, nên ta cũng không bước chân ra khỏi cửa một bước.
Hôm đó, cô bé con không chịu nổi sự buồn chán, ra ngoài dạo chơi một vòng, mang về một tin tức động trời.
Hoàng thượng đột nhiên mở cuộc thanh trừng giới văn học, một nửa số quan viên từ tam phẩm trở lên trong kinh thành bị cách chức, bị tịch thu gia sản, bị bỏ tù, thậm chí có người còn bị tru di cửu tộc.
Chúng ta ở trong phủ sống những ngày tháng yên bình, còn bên ngoài, cả kinh thành đã loạn thành một mớ.
Ta lo lắng hỏi:
"Phủ Thượng Thư thì sao? Có sao không?"
Cô bé con lắc đầu không biết.
Ta lập tức thay một bộ thường phục, vội vã ra khỏi cửa chạy đến Phủ Thượng Thư.
Trên đường người đi lại thưa thớt hơn rất nhiều, đến trước cổng lớn, thấy tấm biển đề Phủ Thượng Thư đã bị gỡ xuống, ta đi thẳng vào trong phủ gặp di mẫu. Thấy bà tuy cau mày nhưng vẫn bình an vô sự, ta mới thở phào nhẹ nhõm.
Cả nhà chúng ta, ngoài hai muội muội ra, thì chỉ còn lại người thân duy nhất này.
Bà vừa thấy ta liền rơi nước mắt, nói rằng thời gian này đã nhiều lần phái người đi tìm ta, nhưng vẫn bặt vô âm tín, cứ tưởng ta đã xảy ra chuyện.
Lúc này ta mới biết, cũng coi như là trong cái rủi có cái may, Thượng Thư và biểu ca đều bị cách chức, tạm thời không gặp nguy hiểm đến tính mạng.
Nhà mẹ đẻ của Nguyễn Tố Tâm là Phủ Thái Phó, lại bị bắt giam toàn bộ, nàng ta vì đã gả ra ngoài nên coi như thoát được một kiếp nạn.
Đang nói chuyện thì có tiếng bước chân dồn dập từ xa đến gần, ta quay đầu nhìn lại, thấy Chu Kim An thở hổn hển xuất hiện ở cửa.
Hắn ta gầy đi rất nhiều, mí mắt thâm quầng, trông có vẻ tiều tụy.
Nam Tường... Giọng hắn ta khàn đặc.
Ta sững người trước cảm xúc dâng trào của hắn ta: Biểu ca.
Hắn ta đột nhiên bước tới, ôm chầm lấy ta, cơ thể khẽ run rẩy.
"Ta tìm nàng khắp nơi không thấy, cứ tưởng nàng đã chết, khoảng thời gian này, ta luôn tự trách bản thân mình. Nam Tường, nàng không thể rời đi nữa, ta không thể để nàng rời đi nữa."
Hắn ta ôm ta rất chặt, như muốn hòa tan ta vào trong cơ thể mình vậy.
Di mẫu không biết đã đi đâu từ lúc nào.
Ta cứng người, nhất thời không dám động đậy.
"Hai người đang làm gì vậy!"
Một giọng nói chất vấn đầy kiềm chế vang lên từ cửa.
Nguyễn Tố Tâm trợn tròn mắt, nhìn thẳng vào chúng ta.
Nàng ta cũng đã thay đổi rất nhiều.
Tuy vẫn giữ được vẻ ngoài xinh đẹp, nhưng khuôn mặt gầy đến mức hóp lại, hốc mắt trũng sâu, gò má cao nhô lên, rất khó để liên tưởng đến hai chữ
"quốc sắc thiên hương" nữa.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!