Chương 9: (Vô Đề)

Dư Tình ngồi xuống sofa, nhìn Ôn Dạng.

Ôn Dạng tựa lưng vào sofa, kéo gối ôm lại gần, Dư Tình nhìn vào ánh mắt của cô và hỏi: "Cậu nói là nghi ngờ? Vậy có nghĩa là chưa chứng thực?"

Ôn Dạng gật đầu, rồi nói: "Cậu còn nhớ tớ từng kể với cậu, Trình Ngôn Vũ nhận một dự án triển lãm trang sức không?"

"Nhớ chứ."

"Thực ra, tớ đã ngẫm lại một chút. Kể từ khi anh ấy nhận dự án đó liền bắt đầu có nhiều thay đổi."

"Chẳng hạn như?"

"Chẳng hạn như về nhà không đúng giờ, rất chú trọng đến trang phục của mình..." Ôn Dạng dừng lại một chút, "Và trước đây, anh ấy rất nhiệt tình trong chuyện đó, nhưng đã gần hai tháng rồi, chúng tớ chỉ quan hệ có một lần."

Dư Tình không thể tin được, ngây người ra.

Ôn Dạng tiếp tục nói: "Và lần duy nhất đó, chính là lúc mình phát hiện ra có điều bất thường."

Dư Tình nghiêm túc hỏi: "Là như thế nào?"

Ôn Dạng siết chặt gối ôm: "Chỉ là... không biết có phải tớ cảm nhận sai không, có vẻ như anh ấy đang cố gắng làm hài lòng tớ, rất cố gắng, nhưng bản thân anh ấy không thực sự tận hưởng."

"Chết tiệt." Dư Tình buột miệng chửi thề.

Ôn Dạng ngước mắt nhìn Dư Tình: "Cậu nói xem, có phải tớ đã nghĩ quá nhiều không?"

Dư Tình mím môi: "Cậu phải tin vào trực giác của mình. Cậu có biết người phụ nữ đó là ai không?"

Ôn Dạng cầm điện thoại lên, mở và đưa cho Dư Tình xem. Ngay từ cái nhìn đầu tiên Dư Tình đã nhận ra Lê Mạn, cảm thấy người phụ nữ này rất quen thuộc, lại toát lên vẻ quý phái. Một người phụ nữ như vậy chắc chắn không thiếu đàn ông bên cạnh, và ngược lại, đàn ông cũng khó mà thoát khỏi lòng bàn tay của cô ta, như một báu vật. Càng nhìn, Dư Tình càng cảm thấy kinh ngạc.

Cô ấy hỏi Ôn Dạng: "Cậu có bằng chứng gì về họ không?"

Ôn Dạng lắc đầu.

Dư Tình ngẩn ra.

Ôn Dạng chỉ vào ảnh đại diện của Lê Mạn, nói: "Không chỉ vậy, hình như người này đã có chồng."

Dư Tình càng sốc hơn: "Cái gì? Vậy cô ta có lợi ích gì?"

Ôn Dạng: "Tớ không biết."

"Trình Ngôn Vũ có phải đã phát điên rồi không?"

Ôn Dạng cắn môi, nhớ lại giọng điệu và thái độ của anh ta khi gọi điện thoại đêm đó, mắt cô đỏ hoe: "Chắc chắn anh ấy đã yêu cô ta rồi. Mình từng nghe thấy anh ấy gọi điện cho cô ta, giọng điệu cẩn thận như thể đang nâng niu trong lòng bàn tay."

"Mẹ bà!" Dư Tình gần như muốn bật dậy, cô ấy nắm chặt lấy cánh tay của Ôn Dạng và nói: "Bây giờ, nghe tớ nói, cậu phải tìm ra bằng chứng về việc họ nɠɵạı ŧìиɧ, như tin nhắn, lịch sử đặt phòng khách sạn..."

Ôn Dạng nghe đến "lịch sử đặt phòng khách sạn", mắt cô càng ngấn lệ.

"Ôn Dạng, cậu tỉnh táo lại đi. Công ty là của cả hai người, anh ta nɠɵạı ŧìиɧ là do anh ta sai. Cậu phải tìm ra chứng cứ thì mới có thể đấu tranh trong cuộc chiến này."

Ôn Dạng cắn chặt môi. Đến giờ phút này, cô mới thật sự cảm thấy sợ hãi khi sắp phải xé mở sự thật.

"Hơn nữa, tớ sẽ giúp cậu tra ra chồng của Lê Mạn là ai. Chiếc mũ mà cậu đội này xanh quá rồi, tớ tin rằng không ai có thể chịu đựng được điều đó."

Dư Tình cầm lấy điện thoại của mình, chụp lại số điện thoại và ảnh đại diện của Lê Mạn, còn chụp luôn cả nơi làm việc của cô ta. Dư Tình không chỉ cảm thấy gương mặt của Lê Mạn quen thuộc mà còn thấy cái tên của studio cũng rất quen, chắc chắn đã từng gặp ở đâu đó.

Sau khi lưu lại hình ảnh, Dư Tình nhìn Ôn Dạng: "Hôm nay cậu có dự định làm gì không? Tớ sẽ ở lại cùng cậu."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!