Chương 84: (Vô Đề)

Hôm diễn ra hôn lễ không có sự tham gia của giới truyền thông.

Mặc dù công ty tổ chức hôn lễ Nàng Thơ có quay phim và chụp ảnh nhưng không hề đăng tải tràn lan trên mạng, hình ảnh về hôn lễ và dàn xe chủ yếu do khách mời tự đăng tải.

Dù vậy, đám cưới này vẫn leo lên hot search một vài lần, phần lớn là nhờ sự chia sẻ của một nhân vật tầm cỡ như Lục Trạm, bởi vì chính bản thân anh ta cũng đã có sức nóng. Đừng thấy anh ta quanh năm ở Hồng Kông mà lầm. Từ khi anh ta đầu tư vào một đội tuyển eSports và xuất hiện trong buổi lễ trao giải vô địch của đội tuyển này, ngoại hình sáng sủa cộng với gia thế khủng của anh ta đã thu hút rất nhiều fan hâm mộ, nhận về lượng followers đáng kể trên mạng xã hội.

Thêm vào đó, anh ta còn chia sẻ cuộc sống hàng ngày của bà chủ Khoa học Công nghệ Diên Tục nữa.

Thế là lên hẳn hot search hai lần.

Cũng nhờ đó mà rất nhiều người có cơ hội chiêm ngưỡng hôn lễ xa hoa của Phó Hành Chu – tổng giám đốc Tập đoàn Khinh Chu và Ôn Dạng – nhà thiết kế của studio Vân Xích. Từ dịch vụ của Nàng Thơ, đến váy cưới, nhẫn cưới và bó hoa cưới nhỏ xinh của Ôn Dạng đều được cư dân mạng truy tìm thông tin ráo riết. Cuối cùng họ phát hiện ra rằng, chỉ riêng sợi ruy băng trang trí trên bó hoa cũng đã có giá trên trời.

Có người còn để lại bình luận: "Tôi quyết tâm phải giàu có như mấy người."

Họ hàng ở Nam An đa số đều về hết trong ngày thứ hai và thứ ba sau hôn lễ. Một số người nhân tiện đi du lịch những thành phố lân cận, một số khác thì đăng ký tour du lịch vòng quanh rồi mới trở về Nam An.

Mọi người đều có kế hoạch riêng của mình.

Ôn Dạng cùng bố mẹ tiễn khách, thỉnh thoảng Phó Hành Chu cũng đi cùng, có điều bên phía họ hàng nhà anh cũng cần phải đi tiễn.

Trước hôn lễ, bà nội đã tặng riêng cho Ôn Dạng một căn hộ ở Nam Thành. Không quá rộng nhưng nằm ở vị trí đắc địa, lại được trang hoàng nội thất đầy đủ.

Ôn Lệ và Chúc Vân không ngờ bà cụ lại hào phóng như vậy. Chúc Vân vốn là người phụ nữ có chút cố chấp và mạnh mẽ, cũng đã có dự tính trước, thế nên bà cũng mua cho con gái một căn hộ 3 phòng ngủ ở Nam Thành, cho vào luôn trong của hồi môn. Lúc Ôn Dạng biết chuyện, cô không khỏi bất lực. Sau đó cô lặng lẽ rút một ít tiền tiết kiệm của mình bỏ vào một tấm thẻ ngân hàng, rồi nhét vào túi xách của mẹ.

Chờ ngày nào đó để bà tự phát hiện ra.

Nhất định phải đợi thêm một thời gian nữa mới có thể nói với Chúc Vân, nếu không chắc chắn bà sẽ trả lại cho cô ngay lập tức.

Hơn một năm thành lập, trong ba – bốn tháng đầu studio Vân Xích vẫn chưa có nhiều doanh thu. Sang đến tháng thứ năm khi chiến lược truyền thông đã đâu vào đấy, lại có thêm anh Trần Xương tham gia, mảng sửa sang và trang trí cũng bắt đầu khởi sắc, lợi nhuận studio tăng lên nhanh chóng.

Về phần Nhất Ngôn, sau khi được Phó Hành Chu đầu tư thì quy mô công ty được mở rộng, doanh thu cũng cao hơn trước rất nhiều. Vốn dĩ Ôn Dạng không phải người lãng phí, cô luôn cân nhắc kỹ lưỡng trước khi chi tiêu, phần nào không cần thiết tiêu dùng thì cô sẽ gửi vào tiết kiệm. Nhờ vậy, cô mới có một khoản kha khá để dành cho Chúc Vân.

Còn quà cưới của nhà trai, cộng thêm tiền của Phó Hành Chu và Khưu Phái tặng cho cô thì thực sự rất nhiều, vượt xa khả năng quản lý của Ôn Dạng. Phó Hành Chu bèn gọi quản lý quỹ ủy thác tới giúp Ôn Dạng lên kế hoạch tài chính. Đồng thời, Ôn Dạng cũng nhận thức rõ mình đang có bao nhiêu tài sản trong tay, đây cũng chính là sự bảo đảm tốt nhất cho tương lai của cô sau này.

Nhìn bản danh sách dài dằng dặc, Ôn Dạng rơi vào mê man.

May mắn là vị quản lý đó rất kiên nhẫn giải thích cặn kẽ cho cô.

Cuối cùng, Ôn Dạng cũng dần dần hiểu ra.

Quỹ ủy thác của cô và Phó Hành Chu là chung một tài khoản, gần như là tài sản chung của vợ chồng.

Nhưng cá nhân cô vẫn có tài khoản riêng để sử dụng số tiền do Phó Hành Chu và bà nội tặng cho. Những khoản đó không liên quan gì đến Phó Hành Chu, chỉ thuộc về riêng cô.

Lúc này, Ôn Dạng mới thực sự hiểu rõ về những ràng buộc trong cuộc hôn nhân hiện tại. Sau hôn lễ của họ vài ngày, cổ phiếu của tập đoàn Khinh Chu liên tục tăng giá. Về phía Vân Xích, sau khi kết quả cuộc thi thiết kế nhà kính trồng hoa được công bố, studio của họ quả nhiên đã nhận được sự quan tâm của nhiều nhà đầu tư như lời Phó Hành Chu dự đoán. Thế nhưng, vì Ôn Dạng là vợ của Phó Hành Chu nên các nhà đầu tư chỉ dám thông qua quản lý đầu tư để thăm dò ý định mở rộng quy mô studio của cô.

Nhưng Ôn Dạng và Dư Tình đã từ chối tất cả.

Các cô vẫn thích sự đơn giản như hiện tại hơn, dù sao thì số lượng đơn hàng của studio cũng ngày một tăng, còn anh Trần Xương thì đang chuẩn bị tham gia đấu thầu dự án nhà kính trồng hoa ở thành phố.

Thành phố có những cân nhắc của thành phố, chắc chắn sẽ không dễ dàng giao công trình ra ngoài, vậy nên anh Trần Xương còn phải cố gắng thêm.

Từ sau khi Chúc Vân mua tặng Ôn Dạng căn nhà kia, lúc chuẩn bị hôn lễ ở đây, Ôn Dạng đã kéo Chúc Vân và Ôn Lệ đến đó ở. Hiện tại Nam Thành ít kinh doanh kiểu nhà ở hình thành trong tương lai, đa phần đều là nhà ở hiện hữu. Hai căn nhà mà bà nội và Chúc Vân tặng đều là nhà ở hiện hữu, có thể dọn vào ở ngay. Vì thế ngày thứ ba làm lễ lại mặt, Phó Hành Chu và Ôn Dạng đã đến căn nhà này.

Sau lễ lại mặt.

Chúc Vân với Ôn Lệ không ở lại thêm nữa, chuẩn bị về Nam An, giải quyết công việc tồn đọng.

Phó Hành Chu cùng Ôn Dạng đưa bọn họ quay về Nam An. Phó Hành Chu lái xe, Ôn Dạng ngồi ghế phụ, hai vị phụ huynh ngồi hàng ghế sau, chiếc xe con màu đen lăn bánh trên đường cao tốc.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!