Chương 82: (Vô Đề)

NGOẠI TRUYỆN

Có khá nhiều người đến đăng ký kết hôn, ít nhất thì đây là lần đầu tiên nhiều hơn bên cửa sổ ly hôn. Ôn Dạng và Phó Hành Chu đến vừa đúng thời gian mở cửa, cũng phải xếp hàng chờ đợi. Thời gian thấm thoát trôi qua một năm, nơi đây không có gì thay đổi lớn, có chăng thay đổi lớn nhất là vẫn đông người. Một đôi tình nhân nhờ hai quyển sổ đỏ trở thành vợ chồng, một đôi vợ chồng cũng vì hai quyển sổ đỏ ấy mà đường ai nấy đi, trở về làm người dưng.

Người xa lạ quen thuộc nhất có lẽ chính là như vậy.

Ôn Dạng đi giày cao gót, dáng vẻ yểu điệu thướt tha, cùng Phó Hành Chu thực hiện từng bước một, nào là chụp ảnh, điền vào biểu mẫu, đọc lời thề, ký tên vào phía dưới cùng, sau đó trao đổi với nhau. Phó Hành Chu cầm hai phần đơn đưa cho nhân viên công tác.

Nhân viên công tác sau khi nhận lấy thì liếc nhìn hai người bọn họ, cũng không phải là nhận ra hay gì, chỉ đơn thuần là cảm thấy hai người này thật sự rất đẹp, trai tài gái sắc, quả là một cặp trời sinh.

Hai cuốn sổ đỏ được đưa đến.

Phó Hành Chu nói cám ơn rồi nhận lấy, ôm eo Ôn Dạng đi sang một bên. Tưởng Dược cất gọn tài liệu của hai người, bao gồm chứng minh thư hộ khẩu các thứ. Ôn Dạng cầm lấy một cuốn sổ kết hôn trong số đó, vừa đi theo bước chân của Phó Hành Chu vừa lật ra xem.

Ánh nắng rực rỡ phủ xuống nền đất dưới chân, trên giấy chứng nhận kết hôn là bức ảnh cô cong môi cười rạng rỡ như hoa, còn anh thì chỉ cười mỉm. Mặc dù ý cười nhàn nhạt nhưng vẫn có thể nhận ra được hai người đã chính thức kết hôn.

Phó Hành Chu cúi đầu nhìn cô trên giấy chứng nhận kết hôn.

Vợ.

Ánh mắt anh dịu dàng.

Ôn Dạng ngẩng đầu nhìn anh, nói: "Quảng đời sau này mong anh chỉ bảo thêm."

Phó Hành Chu nghe xong, khóe môi khẽ cong lên: "Được."

Ôn Dạng mỉm cười.

Hai người đi ra khỏi Cục dân chính, men theo ánh nắng bước xuống bậc thang.

Tưởng Dược với tư cách là người chứng kiến từ đầu đến cuối, anh ấy có thể cảm nhận được sự dịu dàng thầm lặng mà tổng giám đốc Phó dành cho bà chủ.

Lấy chứng nhận kết hôn xong.

Chiếc xe màu đen chạy về hướng nhà tổ, bà nội và Khưu Phái đang ở nhà tổ chờ họ về ăn cơm. Ôn Dạng và Phó Hành Chu xuống xe, đi vào trong nhà, Khưu Phái "aiza" một tiếng đứng dậy đi tới, nói: "Chứng nhận kết hôn đâu, cho mẹ xem nào."

Ôn Dạng mỉm cười đưa hai cuốn sổ cho Khưu Phái.

Khưu Phái nhận lấy mở ra xem, nhìn thấy tấm ảnh trai tài gái sắc ở bên trong thì buột miệng nói: "Đúng là đẹp đôi thật, từ nay về sau có chứng nhận hẳn hoi rồi, Dạng Dạng, con phải quản lý chồng con cho chặt nhé."

Ôn Dạng đỏ mặt, nhìn Phó Hành Chu nói: "Con sẽ cố gắng ạ."

Khưu Phái cười lớn.

Phó Hành Chu rót một cốc nước đưa cho cô, mỉm cười nhìn cô. Ôn Dạng nhận lấy uống một ngụm, bà cụ cũng tiến lại xem giấy chứng nhận kết hôn. Cuốn sổ đỏ mới tinh còn thơm mùi mực đến tay bà cụ, bà cũng lật đi lật lại xem xét rồi nói: "Dạng Dạng trông xinh thật đấy."

Khưu Phái nhích người lại gần, khoác tay lên lưng ghế của bà cụ, nói: "Đúng thế, may mà Hành Chu không có trưng ra vẻ mặt lạnh tanh."

Bà cụ nói: "Lạnh gì nữa, hiếm khi nào thấy nó cười mỉm như vậy đấy."

Ôn Dạng ngồi xuống ghế sofa, nhìn thoáng qua Phó Hành Chu đang gọi điện thoại ở đằng kia, cô nhích lại gần, hạ giọng nói: "Nhiếp ảnh gia cứ bắt phải cười, nhấn mạnh rất nhiều lần ạ."

Khưu Phái khẽ chậc hai tiếng: "Nhưng mà hiếm lắm mới thấy được chút dịu dàng của nó từ trong ảnh chụp đấy."

Ôn Dạng khẽ cười một tiếng.

Cô cũng cảm nhận được.

Bà cụ nói: "Thực ra không phải lúc nào nó cũng lạnh nhạt thế đâu, cũng chỉ là mấy năm gần đây mới trở nên xa cách như thế."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!