"Anh nói gì cơ?"
Người lên tiếng trước lại là Lê Mạn, người vốn hững hờ từ nãy giờ bỗng ngẩng đầu, trên khuôn mặt diễm lệ ấy hiện rõ vẻ khó tin.
Tưởng Dược cười hỏi: "Tôi nói chưa đủ rõ ràng sao? Mục đích mà tổng giám đốc Phó đầu tư vào Nhất Ngôn là vì cô Ôn."
Lê Mạn như thể nghe phải thiên thư khó đọc.
Trình Ngôn Vũ thì chậm chạp tiêu hóa kỹ hai câu này, tim bỗng ập đến cơn đau âm ĩ. Tối hôm đó nhìn thấy Ôn Dạng lên một chiếc xe hơi màu đen, khi ấy anh ta đã có cảm giác, chỉ không ngờ người này lại là Phó Hành Chu, chồng trước của Lê Mạn.
Lê Mạn dường như không chịu nổi, cô ta đứng phắt dậy, nói: "Trợ lý Tưởng, anh đang đùa tôi sao?"
Tưởng Dược thu dọn tài liệu, dẫn người chuẩn bị rời đi, nghe vậy thì quay đầu nhìn Lê Mạn: "Cô Lê, tôi không nói đùa, hôm nay đến bàn chuyện đầu tư nghiêm túc. Tổng giám đốc Phó muốn đảm bảo quyền lên tiếng của cô Ôn ở công ty này, cũng để tránh cho cô ấy bị người khác chèn ép."
Lê Mạn đứng im tại chỗ không nhúc nhích.
Tưởng Dược nhìn sang Trình Ngôn Vũ: "Anh Trình, chúng tôi đi trước, hợp tác vui vẻ."
Trình Ngôn Vũ hoàn hồn, cố gắng giữ vững tinh thần đứng dậy, chỉnh đốn lại cảm xúc rồi mỉm cười tiễn Tưởng Dược ra ngoài: "Hợp tác vui vẻ, thư ký Tưởng, rất cảm ơn sự ủng hộ của tổng giám đốc Phó, cô Ôn là một cổ đông rất tốt."
"Anh nghĩ được như thế là tốt rồi." Tưởng Dược vừa cười vừa nói.
Trình Ngôn Vũ mỉm cười gật đầu, tiễn bọn họ ra khỏi cửa công ty. Lúc anh ta quay trở lại văn phòng, Lê Mạn đã đeo kính râm đi ra cửa, lướt qua vai anh ta.
Trình Ngôn Vũ nhìn cô ta: "Tối nay đi ăn bữa cơm chứ?"
Lê Mạn đã khôi phục lại giọng điệu bình thường: "Hay là để sau đi, chị về studio một chuyến đã."
Trình Ngôn Vũ: "Được."
Sau khi Lê Mạn đi, Trình Ngôn Vũ đóng cửa lại, đi đến bàn làm việc, không biết đang suy nghĩ gì.
Vu Chiêm thấy Lê Mạn đi rồi, cậu ta đến bên cạnh Trình Ngôn Vũ, hỏi: "Sếp Lê như vậy là…?"
Điều cậu ta muốn hỏi là tại sao giám đốc Lê lại tức giận như thế? Nhưng cậu ta không dám hỏi thẳng.
Mà thân là chồng cũ của Ôn Dạng, Trình Ngôn Vũ hiểu được sự thất thố vừa rồi của Lê Mạn. Tâm trạng của anh lúc này cũng không khá hơn là bao, đầu óc toàn là cảnh tượng Ôn Dạng bước lên chiếc xe màu đen của ngày hôm đó.
Anh ta xoa xoa mặt, nói: "Tôi biết chắc chắn cô ấy đã có đối tượng mới, nhưng thật sự không ngờ lại là như thế này."
Vu Chiêm liếc nhìn anh ta: "Hôm đó Ôn Dạng tưởng anh muốn đuổi cô ấy ra khỏi công ty."
Trình Ngôn Vũ điều chỉnh lại cảm xúc: "Không có ý đuổi cô ấy. Lúc trước ly hôn tôi định đưa cho cô ấy cổ phần nhưng cô ấy không muốn, chỉ muốn lấy tiền mặt. Tôi cứ tưởng cô ấy thiếu tiền, rất cần tiền, sợ công ty kia mua lại cổ phần của cô ấy, cô ấy lại đang cần tiền gấp nên sẽ bán lỗ."
Vu Trạm nói: "Tôi hiểu ý của anh."
Trình Ngôn Vũ lắc đầu, không nói nữa.
- --
Sau khi đoạn video bỗng dưng hot lên lần trước, Ôn Dạng lần lượt nhận thêm được các đơn đặt hàng. Có ba vị khách hàng vẫn đang trong quá trình tổng hợp nhu cầu, trong đó có một khách hàng sở hữu căn hộ duplex muốn thay đổi yêu cầu, cứ sửa đi sửa lại, chủ yếu là do anh ta và vợ mỗi người một ý, gửi cho Ôn Dạng một loạt các nhu cầu. Ôn Dạng phải lưu lại rất nhiều hình ảnh về các phong cách thiết kế.
Với tệp khách hàng như thế này, Ôn Dạng không dám tùy tiện động tay vào làm phác thảo. Cô chọn xử lý nhu cầu của một vị khách hàng khác trước, đó là một căn chung cư đơn.
Ôn Dạng dẫn trợ lý đi đo đạc, căn hộ có hai tầng, nhà vệ sinh ở gầm cầu thang.
Chủ nhà nói: "Tôi muốn dời nhà vệ sinh lên tầng trên luôn, liệu có thể không?"
Ôn Dạng vừa ghi chép số liệu vừa nhìn chủ nhà: "Không dùng nhà vệ sinh bên dưới lầu sao?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!