Việc thứ hai Ôn Dạng làm là gọi điện cho quản lý khu, mãi mới có người bắt máy. Cô giải thích tình hình và người bên kia trả lời: "Cô Ôn, cô thử xem lại cầu dao trong nhà có bị ngắt không."
Ôn Dạng đi đến chỗ công tơ điện tổng, bật đèn pin trên điện thoại, kiểm tra rồi báo lại tình hình. Người kia nói: "Có vẻ như nguồn điện tổng đã bị ngắt, phiền cô đợi một chút."
"Cần đợi bao lâu?"
"Khoảng hai mươi phút."
Ôn Dạng nói cảm ơn rồi trở lại ngồi trên ghế sofa. Căn nhà tối om, tối đến mức làm người ta cảm thấy sợ hãi. Hình ảnh ngọn lửa phụt lên trong bếp cứ lặp đi lặp lại trong đầu cô.
"Tích tích"
Trình Ngôn Vũ đã trả lời tin nhắn.
Trình Ngôn Vũ: [Anh đã gọi cho quản lý khu, đợi lát nữa anh về.]
Ôn Dạng thấy yên tâm hơn một chút, đáp lại: [Anh mau về nhé.]
Trình Ngôn Vũ: [Ừm.]
Sau khi đọc tin nhắn, Ôn Dạng co người lại ở mép sofa, yên lặng chờ đợi trong bóng tối. Cửa phòng mở, trước mắt là khung cảnh tối đen, cô ôm chặt lấy cánh tay mình ngồi đợi.
Thời gian chậm rãi trôi qua.
Quản lý khu vẫn chưa đến, Trình Ngôn Vũ cũng chưa về. Cô nhìn ra phía cửa, qua khung cửa sổ cạnh ban công dường như có thứ gì đó vừa lướt qua, khiến thần kinh Ôn Dạng căng lên, cơ thể trở nên cứng ngắc.
Ở trong bóng tối, thời gian trôi qua chậm đến mức đôi chân cô tê dại, nỗi sợ vô hình xâm chiếm, cô thậm chí còn thấy bóng mờ thoáng qua cửa sổ thêm một lần nữa.
Cô hoảng sợ đứng bật dậy.
"Lạch cạch".
Cửa bị đẩy ra, Ôn Dạng nhìn qua tủ, hốc mắt đỏ hoe.
Trình Ngôn Vũ bước vào, đặt chìa khóa xe xuống, nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe của cô mà tim thắt lại.
Anh ta hỏi: "Quản lý khu đâu?"
Chân Ôn Dạng run lên, người có chút cứng nhắc, nước mắt trượt xuống: "Vẫn chưa đến."
"Đã bao lâu rồi?" Trình Ngôn Vũ liếc nhìn điện thoại, định quay người ra ngoài thì nghe thấy tiếng bước chân từ cầu thang, quản lý khu cuối cùng cũng tới. Sau đó là một hồi bận rộn, từ việc sửa chữa nguồn điện tổng bên ngoài đến kiểm tra cầu dao riêng trong nhà.
"Cạch"
Đèn bật sáng, quản lý khu rời đi. Trình Ngôn Vũ tháo chiếc vòi nước ra, lau tay rồi nhìn Ôn Dạng, thấy cô ngồi lại trên sofa, nước mắt rơi từng giọt.
Trình Ngôn Vũ tiến đến, khụy gối xuống trước mặt cô: "Anh xin lỗi."
Ôn Dạng ngước nhìn, trong mắt cô ngập nước, cô nhìn anh ta mà không nói gì, nước mắt rơi tí tách xuống sàn. Sự áy náy trong lòng Trình Ngôn Vũ dâng lên tột đỉnh, anh ta nâng mặt cô, hôn lên môi cô.
Đã lâu rồi họ không hôn nhau.
Đầu lưỡi nếm được vị mặn của nước mắt cô, anh ta hôn cô như trước kia. Ôn Dạng nắm lấy cánh tay anh ta, môi lưỡi hòa quyện. Hương vị ngọt ngào của quá khứ phảng phất đâu đây, nhưng những nỗi uất ức dồn nén nhiều ngày qua như cơn sóng lớn ào ạt dâng lên, che lấp hết đi vị ngọt đó.
Khi anh ta định rời đi một chút, cô giữ chặt lấy cánh tay anh ta, nước mắt rơi dữ dội hơn: "Anh bận quá rồi, sao dạo này anh lại bận như vậy? Tại sao? Tại sao?"
Hai năm trước, khi mới kết hôn, công ty còn trong giai đoạn khởi đầu, khi đó anh ta còn bận rộn hơn. Anh ta phải tự tìm dự án, tham gia đấu thầu, thường xuyên làm việc đến tận nửa đêm, nhưng anh ta chưa bao giờ để cô chờ như thế này. Chỉ cần cô gọi, anh ta sẽ lập tức trở về. Hiếm khi anh ta để cô ở nhà một mình quá một ngày, dù có tăng ca, anh ta cũng sẽ mang công việc về nhà để ở bên cô.
"Xin lỗi, xin lỗi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!