Chương 37: (Vô Đề)

Khung cảnh trắng xóa khắp trời, chỉ có người phụ nữ trong vòng tay anh là rực rỡ. Phó Hành Chu giơ tay lau bông tuyết trên chóp mũi Ôn Dạng. Ngón tay anh có hơi ấm, ấm hơn cả chiếc mũi lạnh của cô. Ôn Dạng khịt khịt mũi, chiếc khăn quàng cổ cô quấn quanh đầu tỏa ra hơi ấm.

"Đại ca."

Nương theo tiếng bước chân vang lên từ phía sau, có người tiến lại gần để xem chuyện gì. Phó Hành Chu ngẩng đầu nhìn về phía đó nhưng vẫn thản nhiên ôm cô, giúp cô đứng vững. Ôn Dạng đứng dịch sang một bên, ngước lên nhìn.

Người đi tới mặc áo lông ngắn màu đen, bên trong là áo phông đen dài hơn áo khoác, lộ tay áo ra ngoài. Hai tay đút túi, đầu đinh, ánh mắt dò xét nhìn về phía Ôn Dạng.

Phó Hành Chu mở lời, giọng nói mát lạnh, trước tiên nói với Ôn Dạng: "Đây là em họ của tôi, Phó Bân."

Ôn Dạng gật đầu chào.

Phó Hành Chu lại nói với Phó Bân: "Cô ấy tên là Ôn Dạng."

Phó Bân nhìn kỹ gương mặt của Ôn Dạng, rồi lại nhìn cách mà anh họ mình cẩn thận bảo vệ cô, trong lòng liền hiểu có điều gì đó khác thường. Anh ta lập tức cười hỏi: "Chị dâu hả?"

"Chưa phải, nói năng cho lịch sự chút." Phó Hành Chu nói, trong giọng có chút cảnh báo.

Nghe từ "chưa", Phó Bân biết là chưa chính thức, nhưng không loại trừ khả năng sau này sẽ thành. Hơn nữa, việc anh họ mình đưa người đến khu trượt tuyết tư nhân của nhà họ Phó đã thể hiện rõ mức độ quan trọng của người này.

Phó Bân lập tức thay đổi thái độ, vui vẻ chào hỏi Ôn Dạng bằng tiếng phổ thông: "Chào chị, em tên là Phó Bân, xếp thứ sáu trong nhà họ Phó."

"Số 6 trong 666."*

Nghe vậy, Ôn Dạng suýt nữa bật cười, cô cười đáp lại: "Chào em."

Cái nóng trên gương mặt cô cũng dần phai đi. Nụ cười của cô càng rạng rỡ hơn so với khoảnh khắc băng thanh ngọc tuyết vừa rồi. Trong lòng Phó Bân thầm đánh giá gương mặt này không tệ. Anh ta vui vẻ mời: "Chị có muốn trượt tuyết không?"

Ôn Dạng thoáng ngạc nhiên, rồi nhìn về phía Phó Hành Chu.

Phó Hành Chu đang nhìn cô, chờ đợi cô trả lời. Ôn Dạng đối mắt với anh rồi nhàng lắc đầu: "Tôi không biết trượt, huống chi còn cần có đồ bảo hộ chứ."

Phó Hành Chu nói khẽ: "Anh có thể dạy em, còn đồ bảo hộ không phải lo."

Ôn Dạng nghĩ một lúc, cảm thấy quá đột ngột, liền cười lắc đầu: "Để lần sau nhé?"

Phó Hành Chu nghe vậy, trong mắt ánh lên nét cười: "Được, lần sau."

"Lạnh không?"

Anh thấy tay cô đã rút vào trong tay áo.

Ôn Dạng trả lời: "Hơi hơi."

"Vậy uống trà cho ấm đi."

Anh dắt cô quay lại đình nhỏ, nơi có ấm nước nóng đang bốc hơi nghi ngút. Thấy vậy, Phó Bân cũng bước theo, phát ra tiếng chân lạo xạo trên nền tuyết. Trong đình ấm hơn, không có tuyết rơi xuống người. Ôn Dạng đứng ở lối vào vỗ nhẹ đầu và vai để giũ tuyết, Phó Hành Chu nhẹ nhàng phủi tuyết trên vai và giữa đôi mày của cô.

Trong tầm nhìn của cô, chỉ có gương mặt và bàn tay của anh ta. Ôn Dạng cảm nhận được sự chăm sóc tận tình.

Sau khi phủi hết tuyết, cả hai ngồi xuống. Phó Bân không quan tâm đến tuyết dính trên người, ngồi phịch xuống chiếc ghế cạnh Ôn Dạng và rót một ly nước ấm, uống cạn.

Anh ta nghiêng đầu nhìn Ôn Dạng:

"Chị…."

Rồi đổi lại, gọi: "Chị Ôn."

Phó Hành Chu liếc nhìn anh ta: "Cô ấy bằng tuổi em đấy."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!