Chương 32: (Vô Đề)

Tin nhắn đã gửi đi, Lục Trạm cũng không tiện thu hồi. Anh ta gọi điện đặt bàn tại nhà hàng Tây, xuống tới dưới trệt đi thêm chút là tới. Chủ yếu là ở đây có khung cảnh rất tốt, ngay cạnh cảng Victoria, kiến trúc và phong cảnh đều tuyệt đẹp. Nhà hàng Tây ở tầng chín, nhìn ra biển, vừa ngồi xuống, ánh hoàng hôn đã trải đầy bầu trời, thật đẹp.

Ôn Dạng ngồi cạnh lan can, không kìm lòng được mà lấy điện thoại ra chụp ảnh hoàng hôn.

Phó Hành Chu lật xem thực đơn.

Lục Trạm cũng lật xem cuốn thực đơn khác, lén liếc nhìn hai người kia. Ôn Dạng đang bận chụp ảnh, Phó Hành Chu thì cầm bình nước lên, im lặng rót cho cô một ly nước chanh.

Anh hỏi: "Em muốn ăn thăn ngoại hay sườn cốt lết?"

Ôn Dạng chụp ảnh xong, bưng ly nước lên uống một ngụm, rồi nhìn Phó Hành Chu: "Sườn cốt lết đi."

Phó Hành Chu gật đầu và báo với phục vụ.

Lục Trạm ngẩng mặt lên từ cuốn thực đơn và cũng gọi bít tết thăn ngoại. Phó Hành Chu lật tiếp phần tráng miệng, lại hỏi Ôn Dạng: "Muốn ăn loại nào?"

Ôn Dạng đặt điện thoại xuống, ghé sát lại và chọn bánh mousse.

Phó Hành Chu gọi thêm một phần salad trái cây.

Lục Trạm vừa gọi món, vừa quan sát Phó Hành Chu, trong lòng cảm thán anh bạn này thật sự biết quan tâm người khác, còn theo cách thức âm thầm như vậy. Nhưng cũng không loại trừ khả năng, Phó Hành Chu đang cố gắng nhớ những món ăn mà Ôn Dạng thích. Lục Trạm nghĩ đến điều này mà càng cảm thán hơn, một người lạnh lùng một khi đã nghiêm túc thì thật đáng sợ.

Chẳng mấy chốc, thức ăn được dọn lên. Ôn Dạng cũng chụp xong ảnh, bít tết nóng tạo thành tiếng xèo xèo, may mà phục vụ đã nhanh tay gỡ miếng giấy phủ trên đó, làm âm thanh bớt đi nhiều.

Ôn Dạng cầm dao nĩa, chuẩn bị cắt bít tết, nhưng vì sườn cốt lết có phần xương chữ T nên không dễ cắt.

Lục Trạm ngồi bên cạnh hướng dẫn: "Cắt chỗ này này, cắt ngang sẽ ngon hơn đấy."

Ôn Dạng nghe theo lời Lục Trạm, nhưng có lẽ dao không đủ sắc, cô cắt vài lần mà vẫn không xong. Lục Trạm cũng sốt ruột thay cô. Phó Hành Chu ở đối diện thấy vậy, đưa tay ra và nói: "Đưa dao nĩa cho tôi."

Ôn Dạng ngước mắt lên, đối diện với ánh mắt sâu thẳm của anh.

Phó Hành Chu ra hiệu, Ôn Dạng khựng lại một chút rồi đưa dao nĩa cho anh. Anh cầm lấy, đặt lên đĩa của cô và chậm rãi cắt bít tết cho cô.

Vài phút sau, miếng bít tết được anh lật qua lật lại, cắt thành từng miếng nhỏ.

Sau đó, anh đưa lại dao nĩa cho Ôn Dạng.

Ôn Dạng nhận lấy dao nĩa từ bàn tay với những khớp xương rõ rệt của anh, cảm thấy vành tai bất giác nóng lên.

Lục Trạm ngồi bên cạnh như bị tắt tiếng. Có thể làm thế nữa à?

Thức ăn nhanh chóng được dọn lên hết, Ôn Dạng cầm nĩa lên, bắt đầu ăn phần bít tết đã cắt sẵn. Phó Hành Chu cũng cắt xong phần của mình và bắt đầu ăn. Tráng miệng được đặt bên cạnh Ôn Dạng, Lục Trạm ngồi ở góc tam giác nhô ra, như một chiếc bóng đèn lớn sáng lấp lánh.

Sau khi ăn xong, màn đêm đã buông xuống, cảnh đêm ở cảng Victoria thật lung lộng lẫy. Trước đây Ôn Dạng đã ngắm qua, nhưng lúc này nhìn lại vẫn cảm thấy thật đẹp. Phó Hành Chu tính tiền xong, quay đầu nhìn thấy ánh mắt cô đang ngắm cảnh, bèn hỏi: "Em đã đặt khách sạn chưa?"

Ôn Dạng quay lại, chạm phải ánh mắt anh, gật đầu: "Đặt rồi."

"Ở đâu?"

"Trung Hoàn."

Phó Hành Chu gật đầu, cất thẻ đi rồi nói: "Vậy chúng ta đi dạo cảng Victoria nhé?"

Ôn Dạng ngừng lại một chút, rồi đáp: "Được."

Lục Trạm đứng bên cạnh nghe vậy, nhận ra mình chẳng khác nào chiếc bóng đèn sáng chói, nên nói: "Tôi có việc, đi trước đây, hai người cứ từ từ mà đi dạo."

Phó Hành Chu liếc nhìn anh ta.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!