Chương 25: (Vô Đề)

Dư Tình thích làm việc trong phòng khách, còn Ôn Dạng lại thích ở trong phòng riêng. Dù ánh sáng có tối hơn một chút cũng không sao, vì cô cảm thấy như vậy sẽ tạo ra không gian sáng tạo hơn. Đêm nay chắc chắn sẽ thức hơi trễ, khi bản thiết kế hoàn thành, Ôn Dạng nhìn vào màn hình máy tính một lúc lâu rồi ngẩn người ra. Đồng hồ bên dưới góc màn hình hiển thị hai giờ rưỡi sáng.

Khi Ôn Dạng hoàn hồn, cô lập tức phấn khích hét lên: "Dư Tình!"

Dư Tình đang tập trung vẽ ngoài phòng khách, nghe tiếng gọi của Ôn Dạng thì giật mình, nhìn đồng hồ rồi thốt lên: "Trời, muộn vậy rồi sao!"

Dư Tình lập tức đứng dậy và nói: "Tới ngay!"

Dư Tình chạy vội vào phòng ngủ, Ôn Dạng chỉ vào máy tính, nói: "Mau đến đây, bản vẽ của tớ xong rồi."

Mắt Dư Tình sáng lên, liền lao nhanh đến, bò lên giường xem bản thiết kế: "Thật sự xong rồi, lần này nhìn đẹp thật đấy."

Bản vẽ hoàn chỉnh đã thể hiện toàn bộ không gian của căn hộ lớn ở Hoa Phủ, bao gồm cả vị trí sắp xếp nội thất. Nói thật, khi Dư Tình mới vào nghề thì vẫn có chút khó khăn nhất định. Dù đã từng làm nhiều dự án khi còn ở đại học, nhưng lần đầu cô nhận thiết kế một căn hộ lớn đã cho ra kết quả vẫn còn nhiều thiếu sót, phải sửa đi sửa lại lần thứ ba mới ổn. Còn bản vẽ của Ôn Dạng lần này có thể trực tiếp đưa vào sử dụng.

Dư Tình khen: "Tớ đã bảo mà, cậu có thiên phú."

Dư Tình ngồi xuống bên cạnh Ôn Dạng, cùng xem bản vẽ, rồi nói đùa: "Hồi đại học cậu chỉ mải yêu đương. Nếu khi đó cậu tham gia nhóm dự án với tớ, bây giờ chắc chắn mọi chuyện đã khác."

Ôn Dạng chỉ cười, không nói gì thêm. Lúc này, ngắm thành quả là đủ rồi.

Dư Tình cũng ngồi cùng Ôn Dạng để xem bản vẽ. Căn hộ này sử dụng hệ thống nhà thông minh, nên đòi hỏi khá nhiều công sức. Dư Tình đã giúp đỡ không ít, nên đây không hoàn toàn là thành quả của riêng Ôn Dạng. Ôn Dạng dựa vào vai Dư Tình, cảm kích nói: "Cảm ơn cậu, Dư Tình."

"Cảm ơn gì chứ." Dư Tình đáp lại đầy nhẹ nhàng.

Hai người cùng chiêm ngưỡng bản vẽ, rồi Dư Tình cười nói: "Tớ nhớ lại lần đầu tiên tớ thiết kế một căn hộ lớn. Để tớ cho cậu xem, thô lắm, đôi khi xem lại tớ đều thấy buồn cười. Lúc đó khách hàng gửi cho tớ một dấu hỏi to đùng."

Ôn Dạng trở nên hứng thú. Cô nhớ rằng khi đó Dư Tình đang thực tập năm cuối và đã vẽ bản thiết kế này. Dư Tình lấy một chiếc USB từ đầu giường, trích xuất bản thiết kế và chuyển sang máy tính của Ôn Dạng.

Một bản vẽ của căn hộ 256 mét vuông hiện lên, ghi rõ là vào mùa hè năm 2020.

Đúng là kỹ năng tiến bộ dần theo thời gian. Nếu bây giờ nhìn lại, Ôn Dạng không thể tin nổi đây là bản thiết kế của Dư Tình, vì không có chút dấu vết nào của tay nghề hiện tại. Ôn Dạng nói: "Hoàn toàn không giống phong cách của cậu bây giờ."

Dư Tình cười phá lên: "Đúng vậy, trình độ của tớ bây giờ khác hẳn trước. Ngày xưa thì khác, bây giờ thì đã có nhiều kinh nghiệm, làm biết bao nhiêu bản vẽ rồi. Thật ra căn hộ biệt thự đơn tầng khi đó có ba cục rất phức tạp, nhưng tớ chủ quan rằng mình giành được bao nhiêu giải thưởng thì chắc chắn sẽ làm tốt, nào ngờ vấp phải "trận Waterloo"* ngay từ lần đầu tiên."

Ôn Dạng nhìn vào cũng phải bật cười.

Hai người ngồi dựa vào nhau, xem hết bản này đến bản khác. Tới lúc chuẩn bị đi ngủ, Ôn Dạng vẫn còn chút phấn khích. Cô nén file bản vẽ và gửi cho Phó Hành Chu, kèm theo một tin nhắn:

Ôn Dạng: [Tổng giám đốc Phó, bản vẽ hoàn chỉnh đã xong rồi.]

Gửi xong, Ôn Dạng mệt mỏi nằm xuống cùng Dư Tình, đặt máy tính sang tủ đầu giường rồi tắt đèn, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ sau mấy đêm làm việc kiệt sức.

Sáng hôm sau, Dư Tình vội vàng dậy sau khi nhận được cuộc gọi từ khách hàng. Ôn Dạng còn đang nằm mơ màng trong chăn, cầm điện thoại lên định xem giờ, liền nhìn thấy một tin nhắn chưa đọc từ Phó Hành Chu. Cô mở ra xem.

Phó Hành Chu: [Đây là?]

Ôn Dạng sững người, rồi ngay lập tức kéo lên trên để xem lại. Cô phát hiện ra mình đã gửi nhầm tệp, thay vì bản vẽ hoàn chỉnh, cô lại gửi bản thiết kế đầu tiên của Dư Tình. Cô bừng tỉnh, lập tức ngồi bật dậy, vội vàng gửi tin nhắn thoại.

"Tổng giám đốc Phó, thật xin lỗi, tôi gửi nhầm tệp. Anh chờ chút, tôi sẽ gửi lại bản đúng ngay bây giờ."

Giọng của cô vào buổi sáng còn hơi mềm mại, vì có hơi vội nên nghe khàn khàn.

Phó Hành Chu cũng trả lời lại bằng tin nhắn thoại: "Không vội."

Dù anh nói không vội, nhưng Ôn Dạng vẫn gấp rút. Cô vội bật máy tính lên, chỉnh lại và gửi bản vẽ qua WeChat trên máy tính, sau đó dùng điện thoại kiểm tra lại cho chắc chắn. Xong xuôi, cô gửi thêm một tin nhắn thoại để giải thích.

Ôn Dạng: "Tổng giám đốc Phó, đây mới là bản đúng, anh xem qua nhé. Xin lỗi vì tối qua lỡ gửi nhầm, bản kia là tác phẩm đầu tay của nhà thiết kế Dư Tình, bây giờ cô ấy không còn vẽ như thế nữa đâu."

Cô không muốn anh nghĩ rằng studio của họ vẫn còn những sản phẩm như vậy, điều đó sẽ dọa người ta.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!