Dư Tình đứng bên cạnh nhìn tin nhắn, Ôn Dạng quay đầu nhìn Dư Tình, cả hai trao đổi ánh mắt. Dư Tình nhướn mày: "Chắc chắn phải nói là của cậu rồi, phong cách của tớ không phải như vậy đâu. Anh ta mà kiểm tra thì sẽ biết ngay."
Vì đây là lần đầu tiên, Ôn Dạng cảm thấy lo lắng. Tính ra, căn nhà của Phó Hành Chu cũng là dự án thiết kế đầu tiên trong đời cô. Ôn Dạng bấm vào bàn phím kiểu chín ô, viết tin nhắn trả lời.
Ôn Dạng: [Là tôi.]
Ôn Dạng: [Nếu tổng giám đốc Phó không hài lòng, tôi có thể sửa bất cứ lúc nào.]
Ôn Dạng: [Hoặc tôi có thể gửi tới một nhà thiết kế với phong cách khác của studio chúng tôi. Chúng tôi có thể làm lại một bản phác thảo mới cho anh.]
Phó Hành Chu không trả lời những điều khác của cô mà chỉ nhắn: [Liên hệ với Tưởng Dược để ký hợp đồng.]
Ôn Dạng ngớ người.
Dư Tình nhìn thấy vậy liền "woa" một tiếng, vỗ nhẹ vai cô: "Thành công rồi, đơn hàng đầu tiên trong đời cậu đấy!"
Ôn Dạng không dám tin, cầm điện thoại quay sang nhìn Dư Tình, sau đó lại nhìn vào màn hình: "Vậy tức là anh ấy đồng ý để chúng ta làm thiết kế cho căn nhà đó, đúng không?"
Dư Tình gật đầu: "Đúng rồi, chờ đến chín giờ vào làm việc, liên hệ ngay với thư ký Tưởng nhé."
Ôn Dạng thở phào nhẹ nhõm, dựa lưng vào ghế, mỉm cười. Cảm giác này thật đặc biệt, có một loại cảm giác thành tựu khó tả. Cô ngồi một lúc, sau đó ngồi thẳng dậy, tìm hợp đồng trên máy tính. Dư Tình thấy cô luống cuống thì bật cười, bèn giúp cô mở mẫu hợp đồng của Vân Xích.
"Đây là bản mẫu, nếu bên thư ký Tưởng cần chỉnh sửa, chúng ta sẽ điều chỉnh sau."
Ôn Dạng nhìn vào hợp đồng và gật đầu.
Mười giờ rưỡi sáng.
Tưởng Dược và Ôn Dạng xác nhận xong, ngay sau đó ký hợp đồng thiết kế trực tuyến. Chỉ vài phút sau, bản hợp đồng đã có chữ ký của Phó Hành Chu. Dư Tình in hợp đồng ra, lật xem và nói: "Người này ký tên cũng sắc sảo nữa."
Ôn Dạng nhìn một lần, cảm thấy rất đẹp.
Tưởng Dược nhắn tin: [Cô Ôn, hợp tác vui vẻ.]
Ôn Dạng lập tức trả lời: [Thư ký Tưởng, cảm ơn anh.]
Tưởng Dược: [Khách sáo rồi.]
Gửi xong tin nhắn, Ôn Dạng ngáp một cái, hậu quả của việc thức trắng đêm bắt đầu xuất hiện. Dư Tình thu dọn hợp đồng, ôm bả vai cô và nói: "Đi nào, ăn mừng chút chút rồi ngủ một giấc."
Mắt Ôn Dạng hơi ngấn nước, cô hỏi: "Ăn mừng ở đâu đây?"
"Đi ăn một bữa ngon thôi."
Dư Tình chuẩn bị tắt máy tính, thấy vậy, Ôn Dạng cũng tắt theo. "Studio không có ai trông."
"Ăn xong tớ sẽ về canh."
Ôn Dạng đồng ý, vì nghĩ lát nữa có thể không quay lại studio mà nghỉ ngơi ở nhà, vậy nên cô cũng mang theo cả laptop. Dư Tình đóng cửa và kể với Ôn Dạng về một nhà hàng Thái mới mở gần đó rất ngon. Đúng lúc thang máy mở ra, hai người họ vừa nói chuyện vừa bước vào, bên trong thang máy có một hương thơm thoang thoảng, đó là hương thanh khiết của hoa dành dành.
Trong thang máy vốn đã có hai người phụ nữ xinh đẹp, một người mặc váy dài, người còn lại mặc áo sơ mi trễ vai kết hợp với quần dài, trong đó có một người đeo kính râm.
Sau khi Ôn Dạng và Dư Tình bước vào, cả hai đều im lặng. Thang máy khá rộng rãi, Ôn Dạng và Lê Mạn đứng cùng một hàng, cách nhau bởi Dư Tình. Hôm nay, tóc Ôn Dạng có hơi rối, mặt mộc thanh nhã xinh đẹp. Cô mím môi, ở góc độ của cô vẫn có thể nhìn thấy khuôn mặt diễm lệ của Lê Mạn đằng sau lớp kính râm phản chiếu thông qua gương thang máy.
Cô không thể biểu lộ cảm xúc gì.
Dư Tình thì trực diện hơn, liếc nhìn người phụ nữ bên cạnh, thậm chí còn bĩu môi.
Tần Mộc thì tò mò nhìn về phía này, ánh mắt dừng lại trên khuôn mặt Ôn Dạng, như muốn xác định điều gì đó. Thang máy nhanh chóng đến tầng một, Lê Mạn bước ra trước, Tần Mộc theo sau, hai bóng người dẫn đầu ra khỏi thang máy.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!