Ôn Dạng quay đầu lại, thấy Từ Nhứ đứng bên cửa thở dài: "Ra ngoài nói chuyện chút đi."
Ôn Dạng khựng lại, cô quay lại chỉnh chăn cho Dư Tình rồi bước ra ngoài. Khi đến cầu thang thoát hiểm, Từ Nhứ đứng trước cửa, hiếm khi có cơ hội đối mặt riêng với Ôn Dạng, anh ta ngập ngừng rồi nói: "Chuyện của Trình Ngôn Vũ, tôi vừa mới biết thôi."
Ôn Dạng gật đầu.
Trông cô rất bình tĩnh.
Từ Nhứ chẳng muốn biện hộ cho Trình Ngôn Vũ, chỉ nói: "Cậu ta quá dễ mềm lòng, còn Lê Mạn tôi đã từng gặp qua, cô ta không phải người đàn ông bình thường nào cũng đối phó được."
Ôn Dạng mím môi, ngẩng đầu lên.
Từ Nhứ thấy vậy, cảm nhận được sự mong manh và đau lòng của cô. Ngay cả anh ta cũng cảm thấy xót xa, đủ biết lúc này Ôn Dạng yếu đuối đến mức nào. Từ Nhứ dịu giọng: "Cậu ta đáng chết, cô vẫn còn nhân từ với cậu ta đấy."
Ôn Dạng không nói gì.
Những sợi tóc mỏng manh trên gương mặt cô che đi một phần khuôn mặt.
Từ Nhứ im lặng nhìn cô hồi lâu, thực sự cảm thấy đau lòng, nhưng anh ta chẳng thể làm gì hơn. Anh ta nói: "Còn về chuyện của Dư Tình…"
Nghe thấy tên Dư Tình, Ôn Dạng quay sang nhìn Từ Nhứ, anh ta ngừng lại một chút rồi nói tiếp: "Lưu Ngu sẽ không để cô ấy trở thành thành viên hợp doanh* đâu. Hiện tại áp lực cạnh tranh quá lớn, lúc đầu đã trích tỉ lệ hoa hồng cho Dư Tình cao hơn người khác, giờ lại để cô ấy vào nội bộ thì sớm muộn cũng sẽ chiếm lấy vị trí của cô ta, cô ta đương nhiên không muốn.
Mà studio này còn một founder khác nữa."
"Lưu Ngu hiểu rõ năng lực của mình, vì vậy cô ta chỉ có thể không ngừng tuyển người mới để đẩy Dư Tình ra ngoài, hoặc khiến cô ấy từ bỏ việc trở thành thành viên hợp doanh thì cô ta mới yên tâm được."
"Nếu cứ đấu đá thế này, người bị tổn thương chỉ có Dư Tình thôi."
Ôn Dạng mở lời, hỏi Từ Nhứ: "Vậy chúng ta phải làm sao?"
Từ Nhứ nhìn cô, đôi mắt cô lúc nào cũng đẹp. Anh ta nói: "Tôi đề nghị Dư Tình tự lập nghiệp. Ban đầu thu nhập chắc chắn không nhiều, khách hàng tích lũy có thể cũng sẽ mất đi, nhưng ít nhất với tình hình hiện tại của cô ấy thì đây là một điều tốt."
Ôn Dạng chớp mắt.
Những gì Từ Nhứ nói đều đúng.
Tiền thì kiếm không hết, danh tiếng kiếm được cũng vất vả, chi bằng từ bỏ để làm lại từ đầu.
Ôn Dạng gật đầu: "Tôi sẽ nói với cô ấy."
Từ Nhứ thở phào nhẹ nhõm, anh ta nói với Ôn Dạng: "Trình Ngôn Vũ ly hôn với cô là tổn thất của cậu ta, hãy tin tôi, Ôn Dạng."
Khi Ôn Dạng quay người đi thì anh ta nói như vậy.
Bước chân cô hơi khựng lại, rồi đi thẳng vào phòng bệnh.
- --
Dư Tình nằm viện.
Ôn Dạng quay về thu xếp quần áo để ở lại chăm sóc cô ấy, buổi tối Lưu Ngu có ghé qua, giả đò dặn dò Dư Tình nghỉ ngơi cho tốt. Dư Tình giờ đã hiểu rõ tình hình của mình, nhận ra sự bức bách của Lưu Ngu có liên quan rất lớn đến tình trạng hiện tại. Khi xưa, khi cha Dư Tình qua đời, thứ đầu tiên cô ấy nhìn thấy khi đến bệnh viện là một tấm vải trắng phủ lên người ông. Dư Tình quý mạng sống của mình.
Sau sự cố lần này, Dư Tình bỗng nhiên hiểu ra nhiều điều.
Vì vậy, ngay khi Ôn Dạng đưa ra đề nghị, Dư Tình đã gật đầu, quyết định rời bỏ Lưu Ngu và tự lập nghiệp.
Dư Tình ra đi bất ngờ, khiến Lưu Ngu trở tay không kịp, nhưng mà Dư Tình chỉ mang theo Từ Nhứ và đơn hàng của vị khách kia. Trong thời gian dưỡng bệnh, Ôn Dạng thỉnh thoảng giúp cô ấy ghi lại những thay đổi mà khách hàng yêu cầu, trong vô thức, không ngờ rằng kiến thức mà Ôn Dạng học từ thời đại học lại được khơi dậy.
Dư Tình ngồi cạnh Ôn Dạng, gọt táo cho cô: "Dạng Dạng, cậu hợp tác với tớ đi, như vậy tớ vừa có thêm một trợ thủ, cậu cũng không cần ra ngoài tìm việc nữa."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!