Khi
Trần Tầm kể cho tôi nghe xong câu chuyện của họ, trời đã tờ mờ sáng. Tôi đưa
tay mặt, thấy mặt mình ướt đẫm, hoá ra là mình khóc từ lúc nào không hay.
Nói
thật ra là tôi đã từng đoán là Trần Tầm đã bỏ rơi Phương Hồi và cũng đã tưởng
tượng ra sự đau khổ của cậu trong thời điểm đó, nhưng thực sự tôi không thể ngờ
rằng kết cục lại như vậy. Nghĩ đến cảnh Phương Hồi mang theo những kí ức đau
thương, một mình sang đất khách quê người, tôi lại thương cô vô cùng. Tôi nghĩ
có lẽ tất cả mọi người đều cho rằng Phương Hồi rất mềm yếu, nhưng tôi biết cô
không phải là người như vậy, trong những tháng ngày xa người thân và bạn bè,
trong những tháng ngày tạm biệt năm tháng vội vã đó, chỉ có một mình cô là
người cố thủ đến giờ phút cuối cùng trong kí ức tình yêu mong manh của mình.
Tuy
nhiên tôi không còn có thành kiến với Trần Tầm nữa, rõ ràng không chỉ một mình
Phương Hồi là người ghi nhớ cuộc tình này, cũng không phải chỉ có Phương Hồi là
người bị tổn thương. Tuổi trẻ của họ tràn ngập sắc màu tươi sáng, đồng thời
cũng được phết lên gam màu đen trắng không thể xoá mờ, nhưng không còn nghi ngờ
gì nữa, tất cả những cái đó đều thuộc về bọn họ, độc nhất vô nhị và suốt đời
khó có thể quên.
"Hê!
Ông cũng nhập vai tốt đó nhỉ!". Trần Tầm từ wc đi ra, vứt cho tôi một chiếc
khăn mặt và nói.
Tôi
đón lấy lau mặt rồi bảo: "Có khi ông khóc bao nhiêu trận rồi ấy chứ. Công lực
chắc vượt nàng Mạnh Khương từ lâu".
"Thôi
đi!". Trần Tầm đá tôi một cái.
"Ông
hút kinh quá nhỉ! Hút hết cả phần của tôi rồi!". Tôi dốc bao thuốc lá ra nói.
"Ăn
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!