Hôm
Trần Tầm đưa Phương Hồi đến bệnh viện thời tiết rất đẹp, ánh nắng chan hòa, một
ngày xuân đẹp trời hiếm có ở Bắc Kinh.
Trên
đường đi, cả hai đều không nói gì mà chỉ lặng lẽ ngồi trên xe bus tận hưởng
tiết trời ấm áp, trăm hoa đua nở, họ không ngồi gần nhau, hành khách lên xe mỗi
lúc một đông và họ không còn nhìn thấy nhau nữa.
Trần
Tầm tự giác dừng chân trước cửa phòng khám phụ khoa, trong lúc chờ đợi, cậu đã
đi mua thuốc lá, Phương Hồi cầm ba lô cho cậu, buổi chiều Trần Tầm còn phải về
trường để học, bên trong đựng cuốn giáo trình kiểm toán. Phương Hồi giở sách
của Trần Tầm ra, mân mê nét chữ quen thuộc trên đó, rồi cô lấy bút của cậu viết
hai dòng "Không tiếc nơi gửi mộng, chỉ hận quá vội vàng", sau đó lại trả về chỗ
Hồi, Phương Hồi dúi ba lô vào tay cậu, không ngước mắt lên mà quay vào bên
trong.
***
Phương
Hồi mở to mắt và nằm ngửa trên bàn phẫu thuật, cô không hít loại thuốc gây mê
đó, cảm giác lạnh ngắt của các dụng cụ và nỗi đau đớn thấu tim đã khiến nước
mắt lăn dài trên má cô. Một sinh mệnh đã lìa trần, nỗi đau chôn vùi tong tái
tim cô cũng bị mang đi. Trong lúc hoa mắt ngắn ngủi, dường như cô lại nhìn thấy
cái cây đó của trường F, mấy bạn trẻ đang cười đùa quanh gốc cây, trong đó có
một người vừa cười vừa bước về phía cô nói: "Đừng về vội nhé, lát nữa tớ sẽ chở
cậu về".
Phương
Hồi không nhìn đám máu nhầy nhụa đó, bị cô y tá thúc giục, cô chật vật kéo quần
lên và đứng dậy. Rất đau, đúng là rất đau, đau tê tái. Cô ra khỏi phòng thủ
thuật và lê từng bước về phía chàng trai đang đợi cô ở cổng, Trần Tầm nhìn thấy
cô nhưng không nói gì mà chỉ lặng lẽ đỡ cô. Luồng sức mạnh từ cánh tay truyền
tới lại khiến người Phương Hồi nhũn ra, cảm giác rất ấm áp, dễ chịu, nhưng linh
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!