Phương Hồi nói trời xui
đất khiến thế nào mà cô đã ở lại.
Hôm đó Trần Tầm đã khiến
cô nảy sinh ảo giác, có lẽ là do bề dày lịch sử của Đông Hoa Môn, nó đã tài qua
mấy đời nhân duyên rồi, thế nên cô cũng cảm thấy mờ ảo. Cô cười và nói rằng lúc
đó tự nhiên cô lại nhớ đến lời thoại trong bộ phim Đại thoại Tây du^, giữa nắng
chiều, cô tưởng rằng cậu bạn đưa tay về phía cô này sẽ cưỡi mây hồng đến đón cô
như trong phim.
Còn tôi thì nghĩ, đó chỉ
là phút rung động đầu đời của họ mà thôi.
Trận đấu ngày hôm đó lớp
[1] thắng giòn giã, Trần Tầm đá vào 5 quả, Kiều Nhiên cũng đá vào một quả -
nhưng là đưa bóng vào lưới nhà.
Ngoài Kiều Nhiên ra, các
cậu bạn khác đều rất phấn khởi, Tiểu Thảo hãnh diện đi qua trước mặt đám con
gái lớp [5], tay ôm năm chai nước ngọt Sinkist, nói là phải ăn mừng.
Còn Phương Hồi thì đã hết
hứng từ lâu, cô chỉ mong lát nữa được âm thầm đi xe bus về nhà, vì nắng chiều
đã tắt, trời mỗi lúc một tối.
"Cậu sốt ruột rồi phải
không?". Trần Tầm bước đến chỗ Phương Hồi nói: "Về nhé!".
"Ừ... không cần đâu... tớ
về với Triệu Diệp cũng được, tiện đường mà". Phương Hồi cúi đầu xuống nói.
"Thôi tớ xin kiếu.. Triệu
Diệp úp người xuống gác baga xe Trần Tầm nói: "Hôm nay tớ không còn đủ sức đâu!
về nhà còn phải viết 1.500 chữ nữa chứ, mẹ kiếp!"
"Hả?". Phương Hồi liền
nhìn cậu ta bằng ánh mắt thắc mắc.
"Thôi ông khai thật ra
đi!". Trần Tầm xoa đầu Triệu Diệp, cười nói: "Nhà cậu ta có phải ở Đức Ngoại
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!