Ông trời không phụ lòng
người, báo tường của lớp [1] giành được gii nhất.
Kết quả vừa công bố, từ
cô phụ trách khối, cô chủ nhiệm lớp, đến cán bộ lớp, tổ trưởng và bạn bè trong
lớp, nhìn thấy Phương Hồi đều cười tươi như hoa.
Sau mấy ngày lạ lẫm, cuối
cùng Phương Hồi cũng bắt đầu quen dần với nụ cười của mọi người, buổi sáng đi
xe đạp đến trường, gặp bạn bè, cô không còn cúi đầu tránh mặt mà đã ngẩng đầu
lên chào
Người thích nhìn cô như
vậy nhất là Trần Tầm, với tư cách là bạn học cùng lớp, dĩ nhiên là Phương Hồi
cũng đã mỉm cười với cậu.
Năm đó trường F chính
thức bắt đầu tiến hành cải cách đội ngũ giáo viên, thế nên trường có thêm không
ít giáo viên mới là nghiên cứu sinh tốt nghiệp các trường sư phạm nổi tiếng.
Thầy hiệu trưởng trường F đã tổ chức một buổi gặp gỡ thầy trò toàn trường,
trong cuộc họp, thầy đã phát biểu rất hăng say, nói trường F hội tụ sức mạnh
của năm châu bốn bể, học sinh ngồi dưới cười, nói trường F cũng hội tụ tiếng
địa phương của năm châu bốn bể.
Hồi đó, nói tiếng phổ
thông chưa trở thành một yêu cầu bắt buộc đối với giáo viên, cũng phải làm bài
sát hạch để cho đạt yêu cầu, nhưng cũng chỉ sơ sơ rồi cho qua. Chính vì vậy,
mỗi lần bước trên hành lang yên tĩnh trong giờ học, đều nghe thấy các âm điệu
vô cùng đặc sắc.
Một hôm tong giờ hóa,
thấy Lưu lại bắt đầu bài biểu diễn trước cả lớp.
"Ờ... các em giở sang
trang 27... ờ, câu thứ hai trang 27, ờ, NaCl..
Triệu Diệp ngồi dưới ôm
bụng cười ngặt nghẽo rồi quay sang hỏi Trần Tầm: "Ghi đi! Bao nhiêu lần rồi!".
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!