"Em có ghét cậu ấy không?".
Nghe đến đây, không kìm được bèn lên tiếng: "Hoặc là thích cậu ấy nên cố tình
tránh mặt cậu ấy?".
Phương Hồi liền lắc đầu,
cô mân mê hình chú gấu nhỏ trên chiếc cốc của Hoan Hoan, tiếng gõ của móng tay
lên mặt sứ và giọng nói nhẹ nhàng của cô đã biến thành một giai điệu hoài cổ
trong sự thay đổi của không gian và thời gian.
"Không thích cũng không
ghét. Anh có biết không, có một mẫu người luôn tỏa ra ánh hào quang, đứng dưới
luồng sáng này chúng ta sẽ cảm thấy ấm áp và dễ chịu, nhưng nếu đứng quá gần,
thi chói mắt. Hơn nữa đứng bên cạnh luồng sáng đó, chúng ta sẽ cảm thấy mình u
ám hơn. Chính vì vậy, so với Trần Tầm rực rỡ ánh hào quang, có lẽ em thích Kiều
Nhiên hơn".
Tôi không nói gì, tiếp
tục lắng nghe. Tuy nhiên, tôi nghĩ, ở độ tuổi đó mọi tình huống đều có thể xảy
ra. Tư duy chưa đủ chín chắn để bắt cuộc sống phù hợp với logic, chính vì vậy
một người nổi bật như Trần Tầm và một người mờ nhạt như Phương Hồi có thể tạo
ra kết tủa hoặc luồng khí nếu thực hiện phản ứng hóa học với nhau.
Xét cho cùng, năm tháng
trôi qua, chỉ vì tuổi còn quá trẻ.
Phải mất ba ngày mới hoàn
thành tờ báo tường cho Tết Trung thu.
Ngày đầu tiên, Hà Sa,
Trần Tầm, Kiều Nhiên, Tiểu Thảo đều ở lại giúp. Triệu Diệp cũng lấy lí do để
khỏi phải đi tập bóng, cậu không biết gì về mấy trò vẽ vời, thấy gì cũng mới
mẻ, nên hết sờ cái này, lại mó cái kia. Mấy lần, không làm gãy bút chì thì giẫm
vào giấy vẽ, đã không giúp được việc gì lại còn quấy rối thêm.
Phương Hồi cười đau khổ
khi lại phải chữa cây cọ sơn bị Triệu Diệp bất cẩn làm gãy: "Sao cậu không
xuống tập bóng? Thấy bảo có nhiều con gái ngồi xem lắm mà!".
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!