Phương Hồi nói, cô là
người không giống không nhan sắc nhất trong số tất cả các bóng hồng của Trần
Tầm. Nếu phải đưa một tính từ thì cùng lắm cô chỉ được miêu tả là thanh tú.
Tôi rất hiểu, cái gọi là
thanh tú thật ra cũng chỉ là lời khen theo phép lịch sự. Hàm nghĩa sâu xa của
câu nói này là, cô gái này không xinh đẹp, bình thường, rất bình thường.
Dĩ nhiên, tôi cảm thấy cô
nói hơi khiêm tốn. Mặc dù Phương Hồi không phải là mĩ nhân sắc nước hương trời,
nhưng rất có duyên. Tôi cảm thấy vẻ đẹp này của cô bắt nguồn từ những chuyện đã
xảy ra trong quá khứ của cô, những tình cảm đó lắng đọng lại, tạo ra sự cuốn
hút đặc biệt trên con người cô. Bởi, tôi không biết hồi mười mấy tuổi trông cô
thế nào, không biết trước khi trải qua mối tình đó, cô có đặc biệt như thế này
không.
Còn Trần Tầm, theo sự
phân tích của tôi cậu ấy đã phạm vào số kiếp đào hoa, được rất nhiều hồng nhan
ngưỡng mộ. Hồi đó bất ki trường cấp ba nào ở Bắc Kinh cũng có người như vậy,
đẹp trai, cao ráo, chơi bóng giỏi, khá thông minh, bạn nói gì anh ta cũng biết,
có người còn học khá giỏi. Họ trở thành đối tượng mộng mơ của các cô gái, họ
cũng là bạn chơi không tồi của các chàng trai. Tóm lại, họ là mối nguy hại của
nhân gian.
Phương Hồi
- cô gái có
nhan sắc thường thường bậc trung chính là mối tình đầu của Trần Tầm, Phương Hồi
tự mỉa mai rằng, sau khi mọi người biết cô là người yêu Trần Tầm, thì họ đều
hỏi cô với giọng rất lạ kiểu như: "Hả? Cậu ta chính là Phương Hồi hả?". Nhưng
tôi nghĩ chuyện này thật vô lí, nếu nói theo luật nhân quả, thì đó không phải
là nhìn thấu hồng trần mà là cái duyên đã được sắp đặt từ lâu mà thôi.
Không còn nghi ngờ gì
nữa, Phương Hồi chính là cô gái mà Trần Tầm đã từng yêu, mặc dù nói như vậy có
phần chua xót, nhưng cộng với sự cảm nhận của tôi, tôi nghĩ rằng chắc chắn cậu
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!