Sau đó, Phương Hồi không
thèm nói chuyện với tôi nữa.
Nhưng tôi có ấn tượng rất
sâu sắc về chuyện đó. Một người như cô, dù có đặt một con ốc biển Australia
sạch sẽ trước mặt, cũng chưa chắc đã thu hút được ánh mắt của cô. Nhưng cô lại
bất chấp tất cả để giật lấy một viên đá bẩn, hơn nữa sau khi giật lấy lại ném
đi, thật không thể lí giải. Chỉ riêng món đồ cũ rích ghi tên Trần Tầm đó cũng
đã đủ để chứng minh cho sự không ổn định trong suy nghĩ của cô, có thể Trần Tầm
là một người có vai trò rất quan trọng đối với cô.
Câu chuyện bí ẩn của
Phương Hồi vốn đã giúp tôi vơi bớt được phần nào nỗi buồn thất tình, nhưng thời
gian trôi qua, tôi cũng không còn hào hứng với cuộc sống của người ta nữa. Chớp
mắt đã đến sinh nhật của tôi, trước đó Hoan Hoan còn hào hứng nói rằng sẽ tặng
cho tôi một chiếc đồng hồ được bán ra với số lượng hạn chế, đến khách sạn để
ngủ một đêm lãng mạn, thế mà giờ chỉ còn lại mình tôi, cảm giác hụt hẫng hơn
nhiều so với những gì tôi đã tưởng tượng.
Lúc về nhà, tôi đi qua
một tiệm bánh, tủ kính rất đẹp, trên giá bày rất nhiều bánh ngọt với đủ mọi
kiểu cách khác nhau. Tôi đứng trước cửa tiệm bánh nhìn một lát, có một chiếc
cheny cheese cake, nhìn rất ngon, là vị mà Hoan Hoan thích. Nhưng hồi đó chúng
tôi đều tiếc tiền, không dám mua, cô ấy nói đến khi tôi tổ chức sinh nhật, chắc
chắn sẽ mua về ăn thử.
Ông thợ bánh dáng dấp mập
mập bên trong nhìn tôi cười, tôi liền nghiến răng đi thẳng vào, chỉ vào chiếc
bánh đó nói, tôi mua cái này.
Nói chuyện vài câu với
ông thợ bánh, biết hôm nay là sinh nhật tôi, ông ta còn hào phóng tặng cho tôi
nến và bán cho tôi một chai rượu sparkling với giá ưu đãi. Tuy nhiên, một mình
xách chiếc bánh ngọt được bọc rất đẹp với giá không hề rẻ đi ra, tôi lại phát
hiện ra mình càng tội nghiệp hơn. Ai đó đã từng nói rằng, đối mặt với nỗi cô
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!