Triệu Diệp và Lâm Gia Mạt
đã nói chuyện
Buổi đầu tiên cậu chơi
bóng trở lại, sau khi luyện tập xong và đi lên cầu thang, Triệu Diệp đã gặp Lâm
Gia Mạt vừa đến trường. Tựa như bầu trời vừa mới mưa xong, ánh mắt Triệu Diệp
trong ngần, cậu nâng quả bóng của đội NBA lấy được từ hôm đi miếu hội bằng tay
phải, vừa cười vừa nói với Lâm Gia Mạt: "Mang quả bóng về lớp hộ tớ được
không?".
Lâu lắm rồi không được
nhìn thấy nụ cười của Triệu Diệp, Lâm Gia Mạt cảm động đến phát khóc, cô không
hề ngần ngừ mà đưa ngay tay ra. Khoảnh khắc họ tao bóng cho nhau như cách một
thế kỉ, cả hai đều không còn nhớ lần trước nói chuyện với nhau tự nhiên như thế
này là từ bao giờ.
Lúc ôm quả bóng lên tầng,
Lâm Gia Mạt không nén được lòng lên thêm một tầng nữa. Để bảo đảm cho học sinh
lớp 12 có không gian yên tĩnh, nhà trường đã sắp xếp cho lớp học của họ nằm ở
trên tầng cao nhất của khu giảng đường. Lớp Tô Khải nằm đối diện với cầu thang,
Lâm Gia Mạt thường lên để nhìn trộm anh qua cửa sổ đằng sau. Cho dù là chơi
bóng hay học bài, vẻ chăm chú của chàng trai đó đều khiến cô ngây ngất. Thực ra
Lâm Gia Mạt rất hiểu, buổi chập choạng tối hôm đó, Tô Khải đã nói rõ với cô
rằng, anh sẽ không thích cô. Nhưng điều này không ảnh hưởng đến việc Lâm Gia
Mạt tiếp tục bày tỏ tình cảm, nói thẳng ra là bất luận thích ai cũng đều là
chuyện của riêng mình, thậm chí có thể nói không liên quan gì đến người được
thích. Nếu Tô Khải có thể lựa chọn việc chờ đợi Trịnh Tuyết thì Lâm Gia Mạt
cũng có thể lựa chọn chờ đợi Tô Khải.
Lâm Gia Khải bần thần
nhìn Tô Khải một lát rồi đi xuống với vẻ hụt hẫng. Nụ cười của Triệu Diệp chỉ
sưởi ấm được một góc cho trái tim cô, còn lại là vùng đất hoang vu rộng lớn
không ai có thể cứu vãn. Sau khi làm những việc lén lút này, cô chỉ cảm thấy
mình thật đáng thương. May mà cô đã quyết định buông tay một cách triệt để,
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!