Sau khi đọc xong bài viết
của mình, Kiều Nhiên lặng lẽ đi xuống, dường như mọi tình cảm trăn trở đều được
gửi gắm trong những câu chữ đó, cậu không nhìn Phương Hồi mà đi thẳng về bàn
mình, Triệu Diệp đưa tay ra, Kiều Nhiên hiểu ý liền vỗ một tay vào tay cậu.
Trần Tầm nhìn Kiều Nhiên bằng ánh mắt suy tư, Kiều Nhiên liền đáp lại bằng một
nụ cười bẽn lẽn, cau mày nói: "Ngại quá!".
"Không! Không ngại đâu,
rất nghệ sĩ!".
Cô Mã vẫn nhận xét như
mọi bận, cô cười và hỏi: "Các em thấy bài văn này thế nào? Rất hay đúng không?
Đúng là một bài viết rất khá, biểu lộ những tình cảm chân thật, khiến ta rất
cảm động. Tuy nhiên cô cho rằng đây là một bài văn hay, nhưng không thể được
coi là một tiểu thuyết hay. Bất luận là tiểu thuyết ngắn đến đâu, đều vẫn phải
có bố cục rõ ràng, mở đầu câu chuyện, sự phát triển của tình tiết, cuối cùng là
kết quả, ngoài ra phải có cao trào nữa. Bài viết này giống với bài tản văn hơn,
kết cấu khá rời rạc, câu chuyện cũng tương đối đơn giản. Kiều Nhiên có thể chỉnh
sửa lại một chút, tốt nhất là bổ sung để nội dung phong phú hơn, dĩ nhiên rồi,
cô cũng rất muốn được nhìn thấy bài viết này tiếp tục phát triển sâu hơn!".
Cô Mã chớp chớp mắt với
vẻ tinh nghịch, cả lớp lại cười ồ liên. Kiều Nhiên lặng lẽ cúi đầu xuống, câu
nói của cô Mã đã khiến cậu cảm động, không phải vì những lời nhận xét đó đã
khích lệ cậu, mà do đột nhiên cậu phát hiện ra rằng, hóa ra giữa cậu và Phương
Hồi không có sự mở đầu, sự phát triển của tình tiết và kết quả, càng không thể
có cao trào, ngay cả một tiểu thuyết ngắn cũng không thể xây dựng nên, cùng lắm
chỉ là một bài tản văn có kết cấu rời rạc, hơn nữa, bài tản văn này cũng không
thể phát triển sâu hơn.
Tôi đã từng hỏi Phương
Hồi rằng, sau khi nghe xong bài văn của Kiều Nhiên, cô có cảm giác gì.
Phương Hồi cúi đầu xuống,
mái tóc đen dài che khuất khuôn mặt nhợt nhạt, nhìn rất lẻ loi, sau đó cô khẽ
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!