Lúc Trần Tầm chạy ra khỏi
quán bar Ong Bận Rộn, Phương Hồi đang quệt nước mắt. Trần Tầm đứng bên đường
bên kia nhìn theo chiếc bóng mảnh khảnh đó của cô dưới ánh đèn, đột nhiên trong
lòng trào lên một nỗi buồn khó tả.
Trần Tầm chạy sang đường,
kéo ngay cô hỏi: "Sao cậu lại chạy ra đây? Sao tự nhiên lại khóc vậy? Vừa nãy
tớ tìm cậu mãi, cậu làm tớ lo quá!".
"Không sao…". Phương Hồi
khịt mũi nói.
"Không sao thì sao lại
khóc?".
"Đau mắt".
"Đừng nói linh tinh!".
Trần Tầm nâng cằm cô lên nói.
"Tại sao cậu lại thích
bài Dòng sông?". Phương Hồi gạt tay cậu ra, nhìn thẳng vào cậu hỏi.
"Không... không tại sao
cả...". Trần Tầm sững người, không biết trả lời thế nào.
"Thích lời bài hát à?".
"Ừ... thích cả giai điệu
nữa…".
"Khi nghe bài hát đó, cậu
có nhớ về Ngô Đình Đình không?". Phương Hồi ngắt lời cậu, hỏi thẳng câu hỏi của
mình.
"Cậu lại nghĩ gì vậy!".
Trần Tầm buông tay ra, nhìn sang bên đường nói.
Trần Tầm không trả lời
được câu hỏi của Phương Hồi, nói thật là đúng là cậu cũng đã nghĩ đến, nhưng
cậu cảm thấy cái mà mình nghĩ đến không giống với cái mà Phương Hồi nghĩ. Cậu
không biết phải nói thế nào, đành kéo cô và cúi đầu hôn cô.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!