Lâm Gia Mạt đột nhiên sà
tới đã khiến Tô Khải mất đà, chạm ngay vào bậc cầu thang, cảm giác đau nhói đã
khiến cậu chợt bừng tình, cậu nhìn cô gái ngả trong lòng mình, nhưng vẫn từ từ
đẩy cô ra.
"Gia Mạt, anh không ngờ
người đó lại là em, cảm ơn em, cảm ơn em đã tốt với anh như vậy. Nhưng anh đã
hứa là sẽ đợi Trịnh Tuyết quay về, bất luận sau này thế nào, anh vẫn sẽ đợi. Có
thể em sẽ cảm thấy anh rất ngớ ngẩn, có thể anh là thằng ngớ ngẩn. Nhưng anh
vẫn muốn đợi chị ấy, nếu người ta không tranh thủ làm những chuyện ngớ ngẩn khi
còn trẻ, thì sau này còn lúc nào để làm nữa! Thà là sau này anh hối hận vì đã
đợi cô ấy, còn hơn là hối hận vì không đợi. Gia Mạt, em là cô gái tốt bụng, là
cô gái dễ thương nhất, tốt bụng nhất mà anh đã từng gặp. Anh luôn coi em là em
gái của mình, trước đây như vậy và sau này cũng thế, em cũng đợi đi, sẽ có
chàng trai hơn anh đến với em, anh, không thể".
Lâm Gia Mạt sững sờ nhìn
Tô Khải, nước mắt từ từ trào ra trong đôi mắt đẹp của cô, sau đó cô lại sà vào
lòng anh khóc nức nở, nhưng lần này, Tô Khải không đẩy cô ra.
Tô Khải ôm Lâm Gia Mạt và
ngẩng đầu lên nhìn lên bầu trời, màn đêm lóe lên dải sáng máy bay bay qua, có
lẽ dải sáng đó quá nhức mắt, chính vì thế anh cũng đã khóc.
Mọi nỗi buồn vui về cúp
Nike đều như một quả bong bóng đẹp, bay lên điểm cao nhất rồi mất hút. Màu sắc
rực rỡ trong suốt của nó đều để lại ấn tượng khó quên trong lòng mỗi người.
Lâm Gia Mạt đã kể lại cho
Phương Hồi nghe về buổi tối đặc biệt hôm đó bằng giọng điệu rất bình thường,
mỗi câu nói, mỗi lần ngắt câu, mỗi giọt nước mắt cô đều nhớ rất kĩ, chính xác
như đang kể chuyện của người khác, không hề có cảm xúc gì của mình trong đó.
Phương Hồi không biết nên an ủi bạn thế nào, còn Lâm Gia Mạt cũng không muốn
được an ủi. Hay nói cách khác là người gặp bất hạnh không muốn thể hiện sự buồn
rầu của mình trước mặt người hạnh phúc, đó sẽ chỉ khiến cho người ta càng cảm
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!